Trong căn hộ nơi C thành trống trơn, cửa sổ mở toang, trên bàn trong phòng khách bày mấy miếng mì xào ăn chưa hết và nửa lon coca, TV mở, bộ điều khiển từ xa bị ném trên đất nằm lẻ loi trơ trọi, vừa nhìn là đoán được đã xảy ra chuyện.
Tây Mặc cảm giác đại não mình trống rỗng, mì xào trên bàn vẫn còn ẩn ẩn bốc hơi nóng, mình nếu đến sớm dù chỉ năm phút, nói không chừng tên ngu ngốc kia đã không có việc gì... Sống mấy ngàn mấy vạn năm lòng chưa từng nổi sóng, đột nhiên trong tích tắc đã biết cái gì gọi là sợ hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Lâm Cảnh rơi vào tay Grint, sẽ có kết cục gì.
Nhìn phòng khách bừa bộn một đống, đôi con ngươi trong suốt như hồng mã não của Tây Mặc, từng chút từng chút biến thành màu đỏ sẫm sâu không thấy đáy, lòng dâng trào quá nhiều cảm xúc, lại không tìm được điểm bộc phát, đành phải trong tâm tình gần như điên loạn, tay trái ngưng tụ một quả cầu năng lượng, hướng cái bàn trà trong phòng khách hung hăng ném tới.
Mặt bàn kính yếu ớt không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc liền biến thành một đống mảnh nhỏ.
Quang Minh chi vực lớn như vậy, mình phải đi đâu tìm đây?
Ngay lúc Tây Mặc cảm giác mình sắp phát điên, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Anh tên khốn này! Ở trong nhà tôi làm cái khỉ gì!"
Trên đời này, ngoại trừ tên ngu ngốc kia, còn ai vào đây dám gọi mình tên khốn?
Tây Mặc không thể tin nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy đồ ngốc nào đó đang mặc áo T
-shirt hình chuột Mickey, vẻ mặt giận dữ đứng trước cửa, trong tay còn mang theo một cái túi xốp thật to.
"Tiểu Cảnh?" Tây Mặc có chút ngơ ngẩn.
"Cái gì!" Lâm Cảnh đem túi xốp trong tay ném lên đất, hung dữ xông lại, "Anh tên khốn này! Thừa dịp tôi không có ở nhà tới phá cái bàn của tôi! Thực quá đáng ghét quá hạ lưu quá hèn hạ!"
"Cậu không có chuyện gì?" Tây Mặc vừa muốn khóc vừa muốn cười, mặc kệ cậu ấy túm cổ áo mình lắc lắc.
"Có chuyện em gái anh! Anh mới có chuyện! Cả nhà anh đều có chuyện! Lão tử ra ngoài mua đồ! Có thể có chuyện gì!" Lâm Cảnh nhìn đống mảnh kính vỡ trên thảm, sợi mì xào, còn có coca chảy khắp nơi, tức giận đến thiếu chút nữa bất tỉnh mất.
"Cậu không có chuyện là tốt rồi." Tây Mặc cầm cổ tay cậu, "Cùng tôi về lại Ma giới."
"Ai muốn cùng tên khốn anh về a!" Lâm Cảnh dùng sức giãy ra, "Về nhìn anh cùng tiểu tình nhân của anh chàng chàng thiếp thiếp? Anh thích thể hiện là chuyện của anh! Lão tử cũng không phải cuồng nhìn lén!"
"Cậu đang…ghen?" Tây Mặc nheo mắt, trong giọng nói có một tia trêu tức.
"Hứ!" Lâm Cảnh trả về một chữ, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn hắn, bụng ọt ọt kêu loạn.
"Đói bụng?" Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
"Cút! Lão tử mới không muốn ăn mì anh nấu!" Lâm Cảnh là con vịt.
"Mì sợi? Muốn ăn mì bò sốt cà không? Hay mì thịt bằm kiểu Ý? Hay mì gà tiêu đen?"
Lâm Cảnh oán hận đẩy hắn ra, từ trong túi xốp lôi ra một gói mì vị hải sản, vào bếp nấu nước.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc theo vào bếp, "Thực xin lỗi."
Lâm Cảnh khựng tay một chút, sau đó tiếp tục đem mì đổ vào tô.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc từ phía sau ôm lấy cậu, "Anh yêu em."
Lâm Cảnh tiếp tục không để ý hắn.
Tây Mặc bất đắc dĩ, đầu nóng lên, rất ngây thơ vươn tay giật lấy gói gia vị.
"Anh đến cùng muốn làm gì!" Lâm Cảnh rốt cục xoay người, gào lên.
Tây Mặc có chút vô lực, thổ lộ của mình cư nhiên không sánh bằng một gói gia vị mì?
Hai người không nói lời nào nhìn nhau một lúc, Lâm Cảnh rốt cục mở miệng trước: "Anh nói anh yêu tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!