Chương 28: Đội hình xa hoa

Nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, Lâm Cảnh lập tức mãnh liệt yêu cầu đi chung.

"Chúng tôi muốn đi Ma chi dực." Tây Mặc sờ cằm, "Cậu xác định cậu muốn?"

"Có thể cân nhắc đổi chỗ khác hay không?" Lâm Cảnh phiền muộn, lần trước mình ở đó huyên náo rất khó coi, thật sự không có mặt mũi đến lại.

"Chỉ sợ không được, tôi đã thông tri những người khác hết rồi." Tây Mặc tỏ vẻ mình thực khó xử.

"Không cho cậu đi." Hàn Dật Phong cũng không đồng ý, "Bên ngoài còn có nhiều phóng viên chờ như vậy, lão tử một chút cũng không muốn cùng các người lên báo!"

"... Tôi muốn Đường Đường theo bồi tôi!" Lâm Cảnh túm Đường Đường qua, hai người so với một người tốt hơn, một mình buồn chết!

"Đường Đường?" Hàn Dật Phong nhìn tiểu gia hỏa, "Được không?"

"Vâng." Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, "Em ở lại đây."

"Ngoan." Hàn Dật Phong xoa mặt cậu, "Tối anh đến đón em."

"Được rồi được rồi, có cần buồn nôn vậy không a?" Lâm Cảnh khinh bỉ, lôi kéo Đường Đường tiến vào tòa thành.

"Hôm nay chúng ta làm gì?" Đường Đường vừa đi vừa hỏi.

"Đến phòng ngủ tìm Đặc Đặc và Phillip trước, sau đó tôi dẫn cậu đi coi sách ma pháp!" Đặc Đặc là tên mới Lâm Cảnh đặt cho tiểu cẩu!

"Ừm." Đường Đường gật gật đầu, sau đó lấy nắm kẹo trong túi cho cậu ta.

"Thứ đó con nít mới ăn." Lâm Cảnh khinh thường.

"Là kẹo sữa hương đào mật đó." Đường Đường rất nghiêm túc, "So với loại mua ngoài siêu thị hồi trước ngon hơn."

"Thật sao?" Lâm Cảnh bán tín bán nghi cầm qua một cái nếm nếm, lập tức mắt lòe lòe tỏa sáng, nhanh chóng đem kẹo trên người Đường Đường vơ vét sạch sẽ.

Càng vào sâu trong lâu đài, xung quanh lại càng yên tĩnh, hành lang phủ thảm Ba Tư đen thẫm, tường treo giá nến như khô lâu (xương sọ đó a), Lâm Cảnh có chút sởn gai ốc, vì vậy dắt Đường Đường muốn nhanh chạy tới phòng ngủ.

Chạy một hồi, Lâm Cảnh cảm thấy có chút không đúng, dừng bước lại nhìn quanh bốn phía, sau đó ngu luôn.

Đây là cái chỗ nào?

"Anh không biết phòng mình ở đâu?" Đường Đường kỳ quái nhìn cậu, "Anh bình thường đều không ra khỏi cửa?"

"..." Lâm Cảnh nghẹn lời, bình thường đều là Tây Mặc mang mình vút vút thuấn di, căn bản không có đi qua cái cửa.

"Làm sao bây giờ?" Đường Đường phiền muộn nhìn quanh, "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Tiểu ở đây đi!" Lâm Cảnh rất hào phóng chỉa chỉa góc tường, "Dù sao cũng là chỗ của hắn!"

"Mới không cần! Chủ nhân biết sẽ đánh mông tôi đó!" Đường Đường kịch liệt kháng nghị, "Nhanh tìm đường!"

Nửa giờ sau...

"Kháo, cái tòa thành này rốt cục lớn bao nhiêu!" Lâm Cảnh vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, đây rốt cuộc là thiết kế của thằng kiến trúc sư dốt nát nào, hành lang một cái lồng vào một cái, cửa phòng cũng y chang nhau!

Đường Đường thần tình thống khổ theo ở phía sau chậm chạp nhích tới, làm sao bây giờ, nhịn không nổi, thật là khó chịu...

"Đường Đường, cậu còn kẹo không?" Lâm Cảnh bụng ục ục kêu.

Sau lưng không truyền đến thanh âm tiểu gia hỏa, Lâm Cảnh nhìn lại, ngây người, người đi đâu rồi?!

"Đường Đường!" Lâm Cảnh vội vàng chạy ngược về, tìm hai cái hành lang cũng không tìm được, muốn quay trở lại, lại có chút cảm giác lạc đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!