Chỗ Tây Mặc mang Lâm Cảnh đến gọi là Ma chi dực (dực: cánh), là một sòng bạc.
Vừa vào cửa sòng bạc là một sân khấu cực lớn, quả nhiên có tỷ tỷ xinh đẹp múa tươi mát, eo mảnh chân dài ngực bự, quả thực là nữ chiến sĩ bốc lửa!
Lâm Tiểu Cảnh rất hưng phấn, ngao ô ngao ô chảy nước miếng, ghé vào cạnh sân khấu không chịu đi.
"Đẹp?" Tây Mặc mi mắt run lên.
"Ừ ừ ừ, vóc người đẹp!" Lâm Cảnh ngây ngô.
"… Vậy cậu tự mình xem, tôi vào trong trước." Tây Mặc vỗ vỗ đầu cậu ta, "Một lát nếu các cô ấy tìm người múa chung, cậu nhớ chạy nhanh một chút nha, nếu không được thì phải la lên cứu mạng, ngàn vạn lần đừng để mấy cô ấy cởi quần áo đó!"
"Cái gì?!" Lâm Cảnh khiếp sợ, "Còn có vụ lên nhảy chung nữa?"
"Bảo bối, đây là Ma giới." Tây Mặc cười không có hảo ý, "Nhớ là ngàn vạn lần phải chạy cho nhanh, bằng không rất có thể sẽ bị cường đó."
Lâm Cảnh há to mồm, bị cường… Là có ý gì!!
"Có vài tinh linh là song tính a, cho nên —— "
"Tôi vào trong cùng anh!" Lâm Cảnh khẩn trương ôm lấy cánh tay Tây Mặc, "Tôi không xem múa tươi mát nữa! Hơi hơi khó coi!"
"Tùy cậu!" Tây Mặc cười vô cùng ôn nhu, thò tay nắm cậu ta cùng vào trong.
Trong đầu Lâm Cảnh vẫn không tự chủ được lặp lại song tính song tính song tính! A a a thật là khủng khiếp! Không biết cởi sạch thì trông thế nào… A a a sao cứ không tự chủ được nghĩ tới chuyện này!
"Muốn uống gì?!" Tây Mặc xoa bóp mặt cậu, "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
"Tôi muốn uống nước trái cây lạnh." Lâm Cảnh cảm giác mình cần trấn định một chút.
"Đến sòng bạc uống nước trái cây?" Tây Mặc bật cười.
"Vậy nước đá cũng được." Lâm Cảnh hạ yêu cầu xuống.
Tây Mặc lắc đầu, từ quầy bar lấy lại hai ly chất lỏng màu xanh lam: "Có muốn thử cái này một chút không?"
"Cái gì vậy?" Lâm Cảnh nhận lấy.
"Rượu vang sủi." Tây Mặc cùng cậu chạm một cái, "Cạn ly."
Lâm Cảnh nếm một ngụm, cảm thấy hương vị tựa hồ cũng không tệ lắm, có chút hương nước cốt đào, vì vậy ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch: "Còn muốn!"
"Tự mình đi chọn, chỗ đó có rất nhiều vị." Tây Mặc hướng quầy bar hất hất cằm.
"Anh đi cùng tôi." Lâm Cảnh kéo hắn.
"Không nỡ xa tôi?" Tây Mặc khiêu mi cười cười.
"Ai không nỡ xa anh, lão tử không có tiền!" Lâm Cảnh tạc mao.
Tây Mặc lắc đầu cười cười, từ trong túi quần lấy ra ba kim tệ.
"Nhỏ mọn như vậy!" Lâm Cảnh khinh bỉ.
"Không được uống quá nhiều, sẽ say." Tây Mặc vò rối tóc cậu, "Tôi lên lầu hai, cậu uống rượu xong ở quầy bar chờ tôi."
Lâm Cảnh theo thói quen hừ hừ một cái, cầm kim tệ liền đến quầy bar.
Người pha chế rượu là một đọa thiên sứ một cánh, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, trước mặt bày biện một loạt vang sủi đỏ đỏ xanh xanh, nhìn qua đều rất ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!