Ngay lúc Lâm Cảnh do dự rốt cuộc nên đi Tứ quảng trường hay đi Vong linh thánh điện, đột nhiên thoáng nhìn trong hoa viên một tiểu gia hỏa đang vội vàng chạy tới.
"Đường Đường!" Lâm Cảnh gọi lại cậu.
"Gì, sao anh còn ở trong lâu đài?" Đường Đường dừng bước lại, "Tôi còn tưởng anh cùng chủ nhân đi rồi."
"Hàn Dật Phong tên khốn đó bỏ rơi tôi." Lâm Cảnh tìm được minh hữu cách mạng, cầm chặt tay Đường Đường hai mắt đẫm lệ, "Cậu thì sao, có phải cũng giống như tôi, tỉnh lại thì không thấy ai hết?"
"Không có, chủ nhân muốn mang tôi đi, nhưng Thân vương nói tôi có đi cũng sẽ buồn chán, liền để tôi cùng đầu bếp học làm khoai tây nghiền, chờ bọn họ buổi tối trở về ăn." Đường Đường mị mị cười, "Anh có muốn làm chung không?"
"Nấu cơm chán lắm, tôi mang cậu ra ngoài đi dạo a." Lâm Cảnh lôi kéo Đường Đường, "Nghe nói hôm nay quán bar khai trương a, có náo nhiệt xem!"
"Không được, chủ nhân nói tôi không thể ra ngoài." Đường Đường lắc đầu.
"Sao mà cậu ngốc vậy? Cậu không nói chẳng phải là không ai biết sao." Lâm Cảnh cường hành túm cậu đi.
"Tôi không đi ——" Đường Đường ôm một thân cây giãy dụa, "Chủ nhân biết sẽ giận đó!"
Lâm Cảnh dắt cả buổi cũng không túm được, buông lỏng tay, Đường Đường xoay người tung tăng bỏ chạy.
"Đến nông nỗi này?" Lâm Cảnh xoa xoa cái mũi, chính mình đi bộ ra Tứ quảng trường, trước khi đi không quên hướng quản gia đòi một túi kim tệ, dù sao cũng là tiền của tên khốn đó, ngu sao không dùng!
Quán bar mới mở tên là Sphinx, ngoài cửa ra vào đứng mười nữ tinh linh mặc váy ngắn, tao thủ lộng tư* để người ta tùy tiện sờ!
*Tao thủ lộng tư: Từ ngữ hiện đại, chỉ những hành động cố ra vẻ, câu dẫn, lẳng lơ…
Lâm Cảnh lớn đến mức này, nhiều nhất cũng chỉ là thừa dịp mượn cục tẩy sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bạn ngồi cùng bàn, muốn bao nhiêu thuần khiết có bấy nhiêu thuần khiết, lúc này trông thấy nhiều mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy, tiểu tâm linh lập tức nhộn nhạo a nhộn nhạo, quệt máu mũi híp mắt dùng sức nhìn, lựa cả buổi mới tuyển được một đại tỷ tỷ tóc vàng eo mảnh chân dài ngực bự, ai ngờ vừa chen lên còn chưa kịp động thủ, đột nhiên cảm giác trên mông mình có một thứ cứng rắn đang chống vào, còn không ngừng cọ xát, thân là nam nhân Lâm Cảnh đương nhiên biết đó là cái gì, nhìn lại, chỉ thấy một thằng mặc quân trang đang nhìn mình cười dâm đãng.
Cọ em gái ngươi!
Lâm Cảnh giận tím mặt, nhấc chân hướng về phía tên hỗn đản đó đạp tới.
Tên nam quân trang thân hình thực nhanh nhẹn, lui về phía sau một bước, xoát cái mở cánh, bay vèo lên không trung.
Người chung quanh nhìn hai đôi cánh thuần sắc đen phát ra tiếng kinh hô, Ma giới đọa thiên sứ đại đa số chỉ có một đôi cánh, hai đôi cánh tối thiểu cũng là kẻ thống trị khu vực nào đó.
Bất quá Lâm Cảnh không biết những điều này, một đại nam nhân ở bên đường bị người ta sờ mông, đây chính là đại sỉ nhục! Biết bay giỏi lắm sao! Lão tử khi còn bé nuôi con vịt cũng biết bay kìa!
"Ta X mẹ ngươi!" Lâm Cảnh trung khí mười phần mắng ra một câu, đang chuẩn bị câu tiếp theo, cả người cũng bị ma pháp nâng lên giữa không trung.
Người chung quanh thấy rõ là Lâm Cảnh lại kinh hô lần nữa, ai mà không biết người này a, ôn thần nổi danh, ai dây vào thì kẻ đó không may!
Bất quá nam quân trang kia thật sự không biết Lâm Cảnh, hắn mới từ biên cảnh chạy về, thấy mọi người kinh hô, còn cho là bọn họ bị không gian ma pháp tinh thuần của mình trấn trụ, vì vậy đắc ý dào dạt nhìn Lâm Cảnh đang lơ lửng trong kết giới.
"Đem lão tử buông xuống!" Lâm Cảnh giận!
Nam quân trang giương giương đôi mày, miệng niệm một đoạn chú ngữ, sau đó Lâm Cảnh liền cảm giác hai chân mình càng ngày càng nóng, cúi đầu xem xét, quần đang bốc hơi.
"Hỗn đản!" Lâm Cảnh thất kinh muốn giãy dụa, thân thể lại không động đậy được.
Người vây xem hí hửng xem náo nhiệt, một đám gân cổ bỡn cợt vỗ tay, nam quân trang hiển nhiên rất hưởng thụ khoái cảm được mọi người ngưỡng mộ, vừa định tiếp tục bộc lộ tài năng, đột nhiên chỉ thấy một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, phất tay giơ lên một kiện áo choàng màu đen, đem Lâm Cảnh bọc vào trong ngực.
"Ngươi muốn chết." Tây Mặc lạnh lùng nhìn nam quân trang kia.
"Lão đại?" Nam quân trang thu hồi cánh rơi xuống mặt đất, hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Hắn là người của ngươi?"
"Đi về trước đi, buổi tối tới gặp ta." Tây Mặc vứt lại một câu, mang theo Lâm Cảnh lập tức biến mất.
Phóng viên tiểu báo nhận được tin tức chạy đến nhiều chuyện không kịp chụp Tây Mặc, vì vậy nhao nhao quay đầu nhìn về phía nam quân trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!