Chương 20: Trò chơi hầu gái? Cút!

Bởi vì bán thú nhân không biết nói chuyện, cho nên Hàn Dật Phong chỉ có thể cùng nó khoa tay múa chân, hai người có qua có lại, nhìn qua cực kỳ thân thiện.

Đường Đường càng nhìn càng phiền muộn, vì vậy giẫm lên tảng đá trèo lên một nhành cây thấp, chống cằm rầu rĩ ghen.

Xa xa một mảnh rừng rậm hắc ám, sương mù dày đặc quanh năm không tán, như âm hồn quấn quanh.

"Xin chào, tiểu gia hỏa." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.

Đường Đường bị dọa sợ, quay đầu nhìn lại, bên người không biết từ lúc nào cư nhiên có thêm một người, hắc y tóc đen, đôi mắt như mã não huyết sắc tinh thuần nhất.

"Nha!" Đường Đường sợ đến mức quên mất mình đang ở trên cây, hét lên một tiếng liền thẳng tắp rớt xuống.

"Đường Đường!" Hàn Dật Phong hết hồn, vội chạy đến ôm lấy cậu, "Sao rồi?"

Tiểu gia hỏa không nói gì, ngất rồi.

"Không liên quan đến tôi!" Tây Mặc ngay trước khi Hàn Dật Phong nổi giận giải thích, "Tôi chưa có làm gì, cậu ta đã bị dọa tới hôn mê!"

"Anh tốt nhất cầu nguyện Tiểu Cảnh cùng Đường Đường đều không có việc gì." Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Đây chỉ là một trò chơi nhỏ." Tây Mặc buông tay, "Đừng quên lần đầu gặp mặt cậu còn thiếu tôi một phần nhân tình, lần này coi như huề, đi thôi, tôi mang cậu ra ngoài."

Hàn Dật Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, ôm ngang Đường Đường, nhìn lại, đội quân bán thú nhân sớm đã vô tung vô ảnh.

Kết giới bị triệt phá, ra khỏi Vong Linh cốc trở nên dễ dàng, tại biên giới rừng rậm có một cỗ xe ngựa, lái xe chính là mấy con tuấn mã có cánh.

"Anh đến cùng có mục đích gì?" Trong xe ngựa, Hàn Dật Phong nhìn chằm chằm vào Tây Mặc hỏi.

Tây Mặc không trả lời, chỉ là cẩn thận đánh giá anh, thật lâu sau không thể không thừa nhận, dù cho toàn thân là vết thương khuôn mặt mỏi mệt, người này cũng tuyệt đối không có khả năng để người khác khinh thị.

Xe ngựa chạy nhanh vào thành trấn, cuối cùng dừng trước một tòa cung điện huy hoàng, cách đó không xa, chính là tòa Vong linh thánh điện cao vút trong mây.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Tây Mặc vỗ vỗ bả vai Hàn Dật Phong, sau đó trước khi anh kịp nói chuyện dùng thuấn di biến mất.

"Chào ngài." Quản gia mặc áo bành tô đi đến, cung kính cúi đầu, "Tôi đã chuẩn bị xong phòng nghỉ và thức ăn cho ngài."

"Tiểu Cảnh đâu?" Hàn Dật Phong hỏi.

"Thân vương buổi tối sẽ trở lại, ngài ấy phân phó tôi nói với các hạ, người ngài quan tâm rất an toàn." Quản gia khẽ khom người, "Mời đi bên này."

Cửa cung điện là cự thạch chạm trổ thành kiểu cột La Mã, trên vách tường có khắc toàn bộ địa đồ Ma giới, Hàn Dật Phong khiêu mi, đợi lát nữa có thể sang đây xem xem.

Trong căn phòng cuối cùng, có chiếc giường lớn mềm mại cùng bồn tắm cực lớn, còn được chuẩn bị đầy đủ quần áo và thuốc men.

Đợi khi Đường Đường tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, trên trần nhà chạm khắc lục mang tinh lập lòe, rực rỡ như bảo thạch.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện mình mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa trắng, mấy vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc.

"Chủ nhân?" Đường Đường gọi một tiếng, lại không có người trả lời, vì vậy nhảy xuống giường xỏ dép lê, chạy ra cửa tìm.

Hành lang rất tối, Đường Đường cắn cắn môi, cẩn cẩn dực dực dán sát vào tường đi lên phía trước, còn chưa đi hai bước, đã bị người ôm vào lòng.

"Buông tay!" Đường Đường quá sợ hãi, dưới tình thế cấp bách hung hăng há mồm cắn xuống.

"Là anh." Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, mang theo bốn phần ôn nhu, bốn phần sủng nịch, còn có hai phần dở khóc dở cười, "Nhả ra!"

"Chủ nhân!" Đường Đường trong lòng vui vẻ, vươn tay ôm cổ anh.

Ôm Đường Đường tiến vào phòng ngủ, Hàn Dật Phong cọ cọ mũi cậu, hỏi: "Sao lại chạy loạn thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!