Bình thường Lê Tư Đặc tuy thường xuyên giận dỗi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là quăng đồ này nọ, dỗ ngọt vài câu thì tốt rồi, nhưng lần này tình huống dường như không giống, hôm đó sau khi yến hội kết thúc, Tây Mặc vừa mới triệt tiêu phong ấn trên người Lê Tư Đặc, y lập tức tạo một cái kết giới đem mình vây lại, sau đó bắt đầu ở bên trong sinh hờn dỗi.
"Ách..." Tây Mặc ngồi xổm bên ngoài kết giới nhìn y, "Giận thật à?"
Lê Tư Đặc không kiên nhẫn cau mày, tay trái búng một cái, lại thêm một tầng kết giới
- cách âm quanh mình.
Tây Mặc rất bất đắc dĩ, chỉ đành dùng ma pháp đem Lê Tư Đặc chuyển lên giường, để y ngủ thoải mái một chút.
Tuy nói Freddy tại Ma giới có ma lực cường đại, nhưng hắn cũng không dám cưỡng ép triệt tiêu kết giới quanh người Lê Tư Đặc, một là vì bản thân mình không biết ma pháp Huyết tộc, sợ làm bị thương em ấy, hai là sợ Lê Tư Đặc ương ngạnh sẽ càng thêm tức giận, vì vậy cả ngày sầu mi khổ kiểm, nhìn Lê Tư Đặc ngủ say mà than thở.
Ma giới ban đêm rất lạnh, lại không quá tối, trên trời lập lòe lục mang tinh (sao sáu cánh), trong không khí còn không ngừng dấy lên từng đốm từng đốm lửa hoặc xanh biếc hoặc vàng, sáng long lanh hệt như bảo thạch.
Freddy ngồi trên sân thượng tầng cao nhất, nhìn lên trời xem tiểu ác ma bay tới bay lui chơi đùa ngẩn người.
"Thẳng thắn mà nói, ngươi chọn cái chỗ này quả thực hỏng bét rồi." Tây Mặc đi đến trước mặt hắn, "Trên đất thì đầy sỏi, hơn nữa bên hồ cách đây không xa còn có đôi vu nữ* song sinh đang ân ái, nếu để cho Lê Tư Đặc biết, hắn nhất định móc mắt ngươi ra."
*Vu nữ: Nữ pháp sư
"Đã sáu ngày rồi." Freddy ảo não đập đầu, "Em ấy quá bảy ngày không hút máu sẽ đói rồi chóng mặt, nhưng em ấy cứ khăng khăng không chịu mở ra kết giới để ta vào."
"Đổi lại là ta bị lừa đi kết hôn, cũng sẽ rất giận." Tây Mặc thõng tay, "Chí ít ngươi cũng phải cho hắn chút chuẩn bị tâm lý chứ."
"Ta cho rằng tối đa em ấy cũng chỉ như trước đây cắn ta vài cái." Freddy rất uể oải.
Một con dơi vàng xếp cánh dừng trên vai Tây Mặc, miệng ngậm một phong thư.
"Lại là tin tức của cái tên nhân loại kia?" Freddy hỏi hắn, "Ngươi đến cùng tại sao lại để cho cậu ta đến Ma giới?"
"Bởi vì chơi vui." Tây Mặc phấn chấn mở giấy viết thư.
"Đừng có trả lời cho có lệ vậy!" Freddy bất mãn.
Tây Mặc không đếm xỉa tới hắn, xem xong nội dung trong thư, có chút đau đầu xoa xoa chân mày.
Có lẽ mình nên ra gặp mặt cậu ấy? Cứ tiếp tục nháo như vầy nữa, toàn bộ Ma giới đều sẽ bị cậu ấy quậy cho long trời lở đất.
Lâm Cảnh đến Ma giới không được mười ngày, đã mang đại danh ôn thần, lúc mới đầu có vài ác ma uống say mắt lờ mờ sờ soạng eo cậu ta một cái, kết quả bị một lớn một nhỏ hai chó tử thần đuổi khắp phố, ngay cả quần cũng bị táp thủng, trở thành đầu đề trên Địa ngục tiểu báo số ra cùng ngày; về sau có nữ vu đến gần Lâm Cảnh quăng mấy cái mị nhãn, ngày hôm sau nữ vu đó bị người ta phong ấn hết mọi vu thuật, cuối cùng luân lạc tới quán rượu múa tươi mát, càng kỳ quái hơn chính là có một lần Lâm Cảnh đang đi trên đường, có một hỏa tinh linh không biết sống chết lái một chiếc xe ngựa tàng hình muốn đánh bay cậu, kết quả bánh xe còn chưa kịp đụng vào Lâm Cảnh, hai con ngựa kéo xe đã kêu thảm biến thành tro, kéo theo toàn bộ xe ngựa đều bị tiêu thất hơn phân nửa, tinh linh tự nhiên cũng chết theo, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, trên người nhân loại không biết từ nơi nào xuất hiện này, đã được ma pháp cường đại hạ kết giới, tất cả những người mưu toan tổn thương cậu ta, kết cục đều chết rất khó coi.
Không thể trêu vào, vẫn có thể trốn a, vì vậy Lâm Cảnh đến đâu, người chung quanh đó đều lập tức rời đi, có thể xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, sợ bị liên lụy.
Một lần nọ, Lâm Cảnh đi vào một tiệm pizza trong một khu phố náo nhiệt đã kín hết chỗ, ba giây sau, toàn bộ người trong tiệm biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Cảnh sửng sốt ba giây, sau đó vén tay áo lên, cầm cái búa vọt tới trước quầy thùng thùng loảng xoảng đập một trận, nện xong rồi mang theo hai chó tử thần nghênh ngang rời đi.
Một giờ sau, chủ tiệm pizza đáng thương mới dám bò từ dưới quầy ra, run rẩy viết thư cho Ban tuần tra ác ma, báo cáo lại thảm án phát sinh giữa ban ngày ban mặt, còn trong mục thống kê tổn thất lén thêm vào một số 0.
Từ sau hôm đó, Lâm Cảnh bắt đầu điên cuồng khiêu khích gây chuyện, hôm nay lúc đi nhà hàng ăn cơm thì cào trầy tấm ảnh chụp chung của chủ tiệm cùng Ma Vương, ngày mai lúc uống rượu đá đổ nguyên cái tủ rượu, sau đó còn sai chó tử thần cắn rách váy của vu nữ mỹ mạo nào đó, tóm lại đem toàn bộ chuyện xấu mình có thể nghĩ ra làm hết.
Toàn bộ Ma giới tiếng oán than dậy đất, nhao nhao viết thư cho Ma Vương, mãnh liệt yêu cầu đem "Nhân loại so với cha sứ còn khiến người ta thấy ghét hơn" này trục xuất.
Rốt cục có một lần, ngay lúc Lâm Cảnh cầm bật lửa ý đồ thiêu hủy một cái hầm rượu, đột nhiên bị một cỗ cuồng phong cuốn cho không mở nổi mắt, lần nữa trợn mắt, đã ở trong phòng khách sạn, bên cửa sổ đứng đấy một người, y phục đen tóc đen, tay trái đeo chiếc nhẫn mã não huyết sắc.
"Anh rốt cục chịu xuất hiện?" Lâm Cảnh một chút cũng không ngoài dự liệu.
"Cậu náo như vậy, còn không phải vì muốn tôi lộ diện?" Tây Mặc nhìn cậu, "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn ra ngoài." Lâm Cảnh không muốn cùng hắn quanh co.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!