Chương 14: Đứa ngốc rớt xuống Ma giới

"Rõ ràng là sợ đến phát run." Tây Mặc buồn cười nhìn cậu, ngón tay thon dài từng cái từng cái cởi bỏ cúc áo cậu, "Bảo bối không phải sợ, anh sẽ cho em thật thoải mái."

Cúc áo cởi chưa được ba bốn cái, Tây Mặc đột nhiên nghe từ sau lưng truyền đến một trận thanh âm leng keng choang ầm, quay đầu lại chỉ thấy nào nến nào ghế đổ nguyên một đống, một bóng dáng trắng nhỏ đang lao về phía mình.

"Ô gâu!" Tiểu bạch cẩu che phía trước Lâm Cảnh, hung ác hướng Tây Mặc sủa gâu gâu.

"Mày đến xem náo nhiệt cái gì!" Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì con chó đần độn tham ăn này, mình sao phải sử dụng ma pháp trước mặt Lâm Cảnh.

Tiểu bạch cẩu trừng mắt, một bộ ta phải liều mạng.

"A! Chúa ơi! Mình vừa mới nhìn thấy gì! Chó tử thần của ta!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú của Freddy, "Mau để cho ta vào!"

"Đại nhân ngài nhìn lầm rồi." Quản gia kiên nhẫn giải thích.

"Đó rõ ràng là chó tử thần của ta! Mau trả nó lại cho ta!" Freddy lửa giận ngút trời, rất có tư thế phải phá banh cái nhà.

Tây Mặc bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, ra ngoài giải quyết cái sinh vật đơn bào kia.

Chứng kiến Tây Mặc ra cửa, tiểu bạch cẩu khôi phục bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn, chạy tới trước ngực Lâm Cảnh cọ cọ.

"Cảm ơn mày." Lâm Cảnh đem cún con kéo vào lòng, hốc mắt có chút đỏ lên.

"Gâu gâu!" Tiểu cẩu duỗi ra tiểu móng vuốt đập cậu.

Freddy là nhi tử của Ma Vương, tại Ma giới quyền lực vô thượng, nhưng loại vinh quang này đối với cái tên Huyết tộc dư thừa tự kỷ cuồng trước mặt một xu cũng không đáng, vì vậy vương tử Freddy tôn quý lại một lần nữa bị Tây Mặc đạp té xuống đất.

"Dừng tay!" Ngay lúc Tây Mặc có ý định đạp cước thứ hai, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, sau đó chỉ thấy một đống lớn hoa hồng rất nhanh di động qua.

Tây Mặc có chút kinh hãi, này là giống sinh vật mới gì? Thành quả mới của Cổ Đặc Lan Tây, hoa hồng biết nói chuyện?

"Lê Tư Đặc." Freddy từ dưới đất đứng lên, rất ảo não bộ dạng mất mặt của mình bị y nhìn thấy.

"Vô liêm sỉ!" Trong đống hoa hồng thò ra một cái tay, thẳng tắp chỉ vào Tây Mặc.

Tây Mặc phí hết một mớ công phu, cuối cùng từ trong đống hoa hồng kia tìm được cái đầu Lê Tư Đặc.

"Ngươi tại sao phải đem hoa hồng bọc lấy người?" Tây Mặc có chút không tiếp nhận được.

"Mốt mới nhất Milan mới phát hành." Lê Tư Đặc kiêu ngạo giương đầu, "Toàn cầu chỉ có một bộ này, đừng có vọng tưởng ta sẽ bán cho ngươi!"

"Lê Tư Đặc." Freddy kinh nghi bất định, "Có gai không a?"

"Ngu ngốc! Ngươi mới có gai!" Lê Tư Đặc gắt gỏng, "Những đóa hồng này là dùng tơ lụa Phương Đông cổ xưa nhất may đó! Cách ta xa một chút! Cùng ngươi đứng chung sẽ làm giảm phẩm vị và độ mẫn cảm đối với trào lưu mới của ta!"

"Bảo bối." Freddy rất ủy khuất, muốn cầm chặt tay Lê Tư Đặc, lại bị ống tay áo tầng tầng lớp lớp hoa hồng lung lay cho hoa mắt, tìm không thấy.

Bá tước lơ đãng sửa sang tay áo, lộ ra một khúc ngón tay trắng mảnh.

"Lê Tư Đặc." Freddy thừa cơ túm lấy tay hắn không chịu buông, "Chúng ta cùng nhau quay về Ma giới được không?"

"Không đi!" Lê Tư Đặc dùng tư thái ưu mỹ lắc đầu.

"Nhưng mà phụ thân của ta rất muốn gặp ngươi, hắn còn có lễ vật muốn tặng cho ngươi." Freddy lắp bắp.

"Cái gì?" Lê Tư Đặc khiếp sợ, "Hắn tại sao phải muốn gặp ta, hắn đã sắp một ngàn tuổi rồi! Ta không thích lão đầu tử niên kỷ quá lớn!"

"Lê Tư Đặc!" Freddy dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Ta không đi." Lê Tư Đặc cao ngạo rút tay về, quay người vừa định đi, dưới chân lại vừa trượt, vì vậy lảo đảo một cái thiếu chút ngã sấp xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!