Sau khi xác định Đường Đường đối với kỳ động dục phản ứng không quá kịch liệt, Hàn Dật Phong rốt cục không kéo cậu tiêu hao thể lực nữa, sinh hoạt hai người cũng trở lại quỹ tích bình thường.
Nhưng Đường Đường gần đây lại càng ngày càng nôn nóng, thường xuyên mất ngủ, thật vất vả ngủ được, lại hay mơ những giấc mơ khó hiểu.
Vì vậy tiểu gia hỏa cũng rất phiền muộn, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Rốt cục có một ngày, Đường Đường nửa đêm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy hình xăm trên lưng càng lúc càng đau.
Lặng lẽ đứng lên chạy vào phòng tắm, xốc lên quần áo mới phát hiện hình xăm nguyên bản màu đen đã triệt để biến thành màu đỏ.
Thân thể chậm rãi nóng lên, phát nhiệt, một cỗ cảm giác trống rỗng mà nóng lòng kỳ dị lan tràn, Đường Đường ngồi xổm trên mặt đất, vô thức nức nở thành tiếng, một cảm giác không rõ chạy khắp thân thể, khó chịu muốn chết, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể bất lực buộc chặc hai chân, cố gắng muốn khắc chế loại xúc động này.
"Đường Đường." Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, Đường Đường ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt của Hàn Dật Phong.
"Chủ nhân." Đường Đường theo bản năng lao vào lòng Hàn Dật Phong, như một tiểu động vật bị thương mà run nhè nhẹ.
Hàn Dật Phong do dự vươn tay ôm lấy cậu, biết rõ nên đẩy ra, nhưng vẫn không nỡ lòng, mình vừa rồi bị đánh thức, đi đến cửa phòng tắm thì thấy tiểu gia hỏa đang đáng thương cuộn mình trên sàn nhà, đôi má bị dục cầu nhuộm đến ửng đỏ, lại chỉ biết cắn môi nhỏ giọng nức nở.
"Không chịu nổi?" Hàn Dật Phong nhỏ giọng hỏi.
Đường Đường lắc đầu, khó chịu đến sắp khóc.
Trong ý niệm của tiểu sủng vật, tác dụng duy nhất của bản thân mình là thỏa mãn dục vọng của chủ nhân, cho đến bây giờ chưa từng biết làm sao giảm bớt loại tình huống kỳ quái lúc này của mình.
"Ngoan, đừng khóc." Hàn Dật Phong ôm cậu đến trên giường lớn, nhẹ nhàng kéo ra thân thể co cuộn thành một đoàn của cậu.
Do dự một chút, vẫn là cúi đầu hôn lên cánh môi cậu.
Đường Đường trừng to mắt, có chút không xác định chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu gia hỏa bờ môi ngọt ngào mềm mại, Hàn Dật Phong như bị mê hoặc, không tự chủ được càng hôn càng sâu.
Đèn bàn nơi đầu giường lan tỏa ánh sáng nhạt nhòa ái muội, Hàn Dật Phong ôm Đường Đường trong lồng ngực, vươn tay giúp cậu giảm bớt dục vọng khó nhịn.
Nói không rõ rốt cuộc là cảm giác khó chịu hay vui thích, khiến cho Đường Đường vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể trắng nõn nhiễm thượng sắc hồng, đôi mắt đen láy trong suốt cũng trở nên mờ mịt hơi nước, như một tiểu yêu tinh dụ hoặc.
Theo một lần ma sát thật mạnh, Đường Đường rốt cục run rẩy phóng thích, xong lập tức mềm yếu tựa vào ngực Hàn Dật Phong, đại não trống rỗng.
"Còn khó chịu không?" Hàn Dật Phong giúp cậu lau thứ trên thân, ôn nhu hỏi.
Đường Đường lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Vậy nghỉ ngơi đi." Hàn Dật Phong giúp cậu đắp chăn.
"Chủ nhân thì sao?" Đường Đường nhỏ giọng hỏi.
"Tôi vào nhà vệ sinh." Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, rồi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Giúp cậu ấy là vì cái kỳ động dục chết tiệt kia, nhưng còn hôn thì sao? Đây rõ ràng là hành vi chỉ giữa những người đang yêu mới có, vì sao bản thân lại có thể tham luyến thứ xúc cảm mềm mại lại ngọt ngào kia, còn cảm thấy chưa đủ, thậm chí muốn càng nhiều...
Đáp án chỉ có một.
Trong phòng tắm giằng co nửa giờ, Hàn Dật Phong rốt cục bình ổn được cỗ khô nóng kia của mình, sấy tóc rồi về phòng ngủ.
"Chủ nhân." Đường Đường đang ôm đầu gối ngồi trên giường lớn.
"Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Hàn Dật Phong ngồi vào bên cạnh cậu.
"Muốn ngủ trên giường lớn." Đường Đường thật cẩn thận mở miệng, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Chỉ một buổi tối!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!