Vì vậy rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường đến công ty.
"Hôm nay cậu theo ban vệ sinh." Hàn Dật Phong kêu người lãnh cho cậu một bộ đồng phục an toàn vệ sinh và một cái chổi lớn, "Đi làm sạch vườn hoa của công ty và hồ nước."
"Vâng." Đường Đường rất nghe lời, kéo lấy cái chổi ra cửa.
Hoa viên tuy không lớn, nhưng bên trong lại vừa hoa vừa cây, rất khó quét tước, Đường Đường ở bên trong chui tới chui lui, chỉ chốc lát cánh tay đã bị gai trên thân cây cào rách mấy chỗ.
Đường Đường cau mày rất không vui, a…, mình đúng là ngu! Quét cái sân mà cũng bị thương!
Buông tay áo xuống, Đường Đường đeo khẩu trang to tiếp tục quét rác, Hàn Dật Phong đứng tại phòng quản lý nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cần cù chăm chỉ kia.
Kỳ thật cũng có chút không nỡ, bên ngoài nắng gắt như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới kỳ động dục… Vẫn là không gọi cậu về.
Quét dọn hoa viên cả ngày, Đường Đường vừa mệt vừa đói, còn bỏ lỡ thời gian ăn cơm căn tin, vì vậy chỉ có thể tự mình chạy đến cửa hàng tiện lợi mua hộp cơm và nước ngọt, ngồi xổm dưới khóm hoa vùi đầu ăn từng miếng lớn, mặt mũi quần áo đều vô cùng bẩn.
Những người khác trong công ty trông thấy đều chỉ trỏ, Hàn quản lý có phải là có tật xấu không a, cư nhiên đem shota* đáng yêu như thế làm thành dân công mà xài.
* Từ gốc là: (tiểu chính thái), theo tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.
Hàn Dật Phong có nỗi khổ nói không nên lời, ngồi trong phòng làm việc thực buồn bực.
Buổi tối về đến nhà, Đường Đường bơ bơ phờ phờ nằm bẹp lên ghế salon, một chút tinh thần cũng không có.
"Mệt mỏi?" Hàn Dật Phong xoa xoa đầu cậu.
"Ừm, buồn ngủ." Đường Đường ủ rũ.
"Vậy đi ngủ sớm một chút?" Hàn Dật Phong hỏi.
"Vâng." Đường Đường đứng lên muốn đi tắm, kết quả cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, vì vậy vù một tiếng cắm mặt xuống đất.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong hoảng sợ, ôm cậu chạy xuống phòng khám cư xá.
Bác sĩ kiểm tra nói là bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi một hai ngày là ổn.
Hàn Dật Phong nhìn tiểu gia hỏa trong ngực thở dài, sao lại có cái loại cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay hết cách) thế này.
Đường Đường cũng thở dài theo, càng cảm thấy mình thực vô dụng, quét rác mà cũng có thể té xỉu, ngốc chết mất thôi!
Vì được châm cứu, giấc ngủ này của Đường Đường rất sâu, tỉnh lại đã là 10h sáng, Hàn Dật Phong đã sớm đến công ty.
Đường Đường vội vã dậy mặc quần áo rửa mặt, cầm bánh mì vừa ăn vừa gọi xe đuổi đến công ty, hôm qua cái hồ nước còn chưa có cọ rửa xong nha, mình sao có thể ở nhà ngủ!
Đến dưới lầu công ty, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu thanh lý hồ nước, Đường Đường cũng không lên chào Hàn Dật Phong, tự mình trực tiếp xắn quần nhảy vào nước, cầm khăn lau chà vách hồ.
Hàn Dật Phong trong phòng làm việc vừa kiểm tra xong một tập hồ sơ thống kê hàng hóa ra vào cảng gần đây, cảm thấy có chút bức bối, đứng trước cửa sổ vừa định hít thở không khí, kết quả lại bị thân ảnh quen thuộc trong hồ nước dọa sợ, tiểu gia hỏa tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Cậu ấy không phải ở nhà ngủ sao?
Dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm rồi, Hàn Dật Phong vọt xuống dưới lầu, đứng bên cạnh bờ hồ gọi cậu, "Đi lên!"
Đường Đường cười mỉm, từ trong hồ nước bò lên, toàn thân ẩm ướt hơn phân nửa, trong đôi giày ống dùng đi mưa cũng đều là nước.
"Đổi giày theo tôi lên lầu!" Hàn Dật Phong nổi giận, còn đang bệnh đó!
"Vâng a." Đường Đường gật đầu, cởi đôi giày ống rất to ra, bàn chân nhỏ phồng rộp lên.
Sau khi về phòng làm việc của mình, Hàn Dật Phong tìm một bộ quần áo của bản thân, đem tiểu gia hỏa ném vào phòng tắm riêng tắm rửa.
20 phút sau, Đường Đường mặc cái áo sơmi rộng thật rộng không vừa người, từ trong phòng tắm nóng hầm hập chạy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!