Chương 47: Về điện thụ hình

Tô Diệp Tử rời đi chưa tới nửa nén hương, Vân Khởi liền nghe thấy thạch đạo của bí cảnh truyền tới tiếng vang ầm ầm.

Hắn nghiêng mặt nhìn sang, quả nhiên liền thấy vách đá mở ra, ở thạch lộ xuất hiện mấy bóng người.

"Hồng Hoang sư thúc."

Nhìn thấy người cầm đầu kia, Vân Khởi đứng lên, hành lễ với đối phương. Chỉ là thân thể hơi mới có động tác, liền khiến cho toàn thân mơ hồ đau, hắn hơi nhướng mày, thân hình cứng lại rồi mới một lần nữa đứng thẳng. Sau khi đứng dậy ánh mắt của hắn rơi lên thân thể người bên cạnh đứng Hồng Hoang trưởng lão:

"Vị này chính là…"

Thấy Vân Khởi nhìn lại, Thanh Hòa tiến lên nửa bước, cũng hành một lễ vãn bối cho Vân Khởi: "Chấp Pháp điện, Thanh Hòa, gặp qua Vân Khởi cố sư thúc tổ."

Vừa nghe Thanh Hòa tự giới thiệu, Vân Khởi hơi ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ: "Hóa ra là điện chủ Chấp Pháp điện, hôm nay đến Hàn Quỳnh phong là vì ta?"

Thấy rõ nụ cười của Vân Khởi, Thanh Hòa vẫn khom người hành lễ không ngẩng đầu, cũng không có phản ứng gì, Hồng Hoang trưởng lão lại không kìm lòng được mà run lên một hồi ——sau khi Vân Khởi sư điệt này về tông, tựa hồ có chỗ nào không khang khác. Chỉ là chờ hắn tinh tế quan sát, nhưng lại tìm không được một tia dấu vết trước.

Thanh Hòa nghe Vân Khởi nói xong, vẫn duy trì tư thế khom mình hành lễ không hề lay động, nhẹ giọng mở miệng: "Quy củ tông môn, không người nào có thể vượt qua; cố sư thúc tổ mặc dù bối phận siêu nhiên, nhưng Chấp Pháp điện tồn tại tức là giúp đỡ tông quy —— trong lúc chấp pháp, nếu có thất lễ chỗ, thỉnh cố sư thúc tổ thứ lỗi."

Vân Khởi đang muốn mở miệng nói điều gì, chợt nhận ra trong không khí có một tia khí thế, ánh mắt hắn ngưng lại, thu rồi lời vốn muốn nói ra, chuyển sang nhìn về phía hư không bên cạnh.

Chấp pháp trưởng lão cùng các đệ tử Chấp Pháp điện trước sau vẫn quan sát nơi này có chút không hiểu nhìn theo ánh mắt Vân Khởi, giây lát sau, chỗ không khí kia hơi dao động, bóng người Tô Diệp Tử hiện lên, tiếp theo trong bí cảnh này liền vang lên âm thanh mang theo ý cười lành lạnh.

"Chấp Pháp điện tồn tại tức là giúp đỡ tông quy? Tốt, nói rõ là đại nghĩa lẫm nhiên." Trong hư không xuất hiện Tô Diệp Tử đạp một bước về trước, trực tiếp đứng trướ mắt Vân Khởi, khóe môi thanh thanh lãnh lãnh cong lên, mặt mày chứa chút thần thái lạnh lẽo mà diễm lệ như đông tuyết. Ánh mắt của hắn quét bốn phía, như ánh kiếm lạnh lẽo, "Nếu như Chấp Pháp điện không còn tồn tại nữa, có phải ta liền không cần thấp thỏm bất an lo lắng rằng có người ghi nhớ dòng độc đinh của Hàn Quỳnh phong của ta hay không?!"

Lời nói không khách khí chút nào này khiến bọn ngươif Thanh Hòa biến sắc, vẻ lãnh nộ lướt qua mặt, Thanh Hòa lướt qua Hồng Hoang trưởng lão đang thầm ngăn cản, tiến lên một bước, thanh tuyến rét run: "Từ khi Đàn Tông khai tông tới nay, vẫn không có bất kỳ trưởng lão đệ tử trong tông nói ra lời thế này, lời ấy của trưởng lão đốc sát, đặt tông quy ở đâu?

Lại đặt tông môn nơi nơi?!"

Nói rồi, Thanh Hòa lại chuyển sang nhìn Vân Khởi: "Huống hồ, bây giờ Hàn Quỳnh phong thượng cũng không phải chỉ có mỗi Vân Khởi cố sư thúc tổ là đệ tử. Tống Thanh Vũ cố sư thúc tổ tuy cũng không phải đề cử từ Ngoại tông, nhưng đệ tử chấp pháp chuyên môn điều tra, xác nhận đã vượt qua cảnh Linh Chủng, Chấp Pháp điện liền không phản đối ——Chấp Pháp điện ta cũng không phải hoành hành, mà là làm việc theo tông quy, càng chú ý tình huống đặc biệt trên Hàn Quỳnh phong.

Bây giờ Vân Khởi cố sư thúc tổ nếu đã tỉnh, thì phải cố mà chịu tội vi phạm tông quy."

Nét mặt Tô Diệp Tử càng lạnh xuống, mà ở ngay đây, hư không bên cạnh hắn hơi động, lại một bóng người vượt hư đến đây.

"—— Tông chủ!"

Thấy người đến, mọi người tại đây đều ngẩn ra, sau đó đồng loạt hành lễ cho đối phương.

"Chư vị đồng môn không cần đa lễ." Tô Thanh Liên vung tay áo lên, thân thể đang cúi xuống của mọi người không thể thấp hơn nửa tấc, trái lại còn bị khí lực vô hình nâng lên.

"Chuyện hôm nay, ta đã nghe thấy." Tông chủ nhìn hai nhóm người đối lập, thầm than một tiếng, nhìn về phía Thanh Hòa, "Vân Khởi tuy tu vi chưa đến, nhưng đấu pháp chiến lực không kém gì cảnh Linh Chủng, như vậy có thể miễn cưỡng tính là hợp lệ."

"Tông chủ." Mặc dù thấy Tô Thanh Liên thái độ của Thanh Hòa cũng không nhuyễn hóa một phần, hắn lắc lắc đầu, nói: "Tông môn quy củ điều thứ ba mươi sáu có viết rõ ràng —— chỉ cần tu vi chưa đến cảnh Linh Chủng, thì không được bái nhâp Nội tông —— không có cách nói đấu pháp lực chiến."

"…Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải bắt người từ Hàn Quỳnh phong ta?"

Tô Diệp Tử trầm mặc hồi lâu bỗng dưng lên tiếng, ngẩng mặt lên, trên gương mặt tố tịnh như họa, vành môi đỏ bừng cũng chậm chậm cong lên.

Mọi người của Chấp Pháp điện chỉ cảm thấy có phong mang lạnh lẽo phong phả vào mặt.

Thanh Hòa không nói không cười, tiến lên một bước: "Đệ tử chấp pháp của Chấp Pháp điện đâu?"

Mọi người trong Chấp Pháp điện đứng sau hắn đối mặt vài lần, đồng thời bước ra một bước, cùng quát lên: "Có!"

Trong âm thanh của mỗi người đều không hẹn mà cùng gõ vào chân nguyên rung động, nhất thời cả Hàn Quỳnh bí cảnh đều là hồi âm của bọn họ.

Vừa thấy đệ tử Chấp Pháp điện không hề thỏa hiệp không lùi một phân như thế, sắc mặt Tô Thanh Liên cũng khẽ biến, hắn đưa khóe mắt nhìn sang Tô Diệp Tử.

Chỉ thấy Tô Diệp Tử không hề động đậy đứng đó, lúc này cười càng thêm diễm lệ bức người, hắn lăng không nắm chặt tay một cái, trong tay có thêm một cái đai lưng. Trong ánh mắt hơi ngừng lại của mọi người hơi, Tô Diệp Tử nhấc cánh tay không nhanh không chậm cột tóc dài rối tung lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!