Chương 46: Sư phụ ngươi đã bị ngươi làm tức chết rồi

Hai tháng sau, Đàn Tông, Hàn Quỳnh phong, Hồ Tâm đình.

"Trưởng lão đốc sát, đây là ngươi đang làm khó ta."

Thanh niên mặt không hề cảm xúc buông hai tay, đứng bên hồ: "Sau Cảnh Linh Chủng thì có thể vào tông. —— bất kể là đệ tử thân truyền của tông chủ, hay là đệ tử thân truyền của trưởng lão đốc sát là ngài đây, đều không nên phá hư quy củ này."

Cách nửa cái Lạc Tuyết hồ, Tô Diệp Tử nằm trên giường mỹ nhân trong Hồ Tâm đình, khẽ nheo mắt, cười đến nhàn nhã bại hoại: "Thanh Hòa điện chủ, ngươi nói nhỏ quá, ta nghe không rõ."

Thanh Hòa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía người trong Hồ Tâm đình, âm thanh bình tĩnh: "Thỉnh trưởng lão đốc sát không nên đùa kiểu này với Chấp Pháp điện của ta."

Tô Diệp Tử không để ý đến hắn, cười tủm tỉm quay đầu nhìn mặt hồ: "Chắc là trên Hàn Quỳnh phong đổ tuyết to quá? Làm sao cứ nghe thấy tạp âm nhỉ?"

"Nếu trưởng lão đốc sát không chịu phối hợp, vậy ta chỉ đành phát động hết những trưởng lão chấp pháp và đệ tử của Chấp Pháp điện, đồng loạt đến Hàn Quỳnh phong của ngài truy bắt đệ tử không tuân theo quy củ tông môn kia." Thanh Hòa không hề bị lay động, mặt không chút thay đổi nói.

"Truy bắt?"

Cuối cùng Tô Diệp Tử cũng đưa tầm mắt trở về, mang theo cảm giác lạnh lẽo so với tuyết lớn đầy trời này còn lạnh hơn mấy phần, như cười như không nhìn Thanh Hòa: "Luận bối phận, ngươi nên gọi hắn một tiếng cố sư thúc tổ, —— Chấp Pháp điện của ngươi truy bắt hắn? Tốt! Vậy ta liền ngồi ngay đây, xem Chấp Pháp điện của các ngươi có ai dám bước lên Hàn Quỳnh phong nửa bước!"

"Cho dù trên dưới Chấp Pháp đường ta đều phải gánh tội danh mạo phạm trưởng bối, chúng ta cũng phải bắt đệ tử không tuân thủ tông quy về điện chịu phạt trước!"

Nghe vậy Tô Diệp Tử lạnh giọng, Thanh Hòa cũng không yếu thế, không chút do dự tiếp nhận.

"Mạo phạm trưởng bối? Nói dễ quá!" Biểu cảm của Tô Diệp Tử triệt để lạnh đi, "Vân Khởi đang dưỡng thương trên Hàn Quỳnh phong của ta, đến nay còn chưa tỉnh, ngươi lại cố ý đòi người với ta?! —— Hôm nay ta nói ngay đây, ai dám quấy nhiễu đồ đệ ngoan của ta dưỡng thương, không cần tông quy, ta tự mình làm thịt hắn!"

Thấy Tô Diệp Tử thật sự nổi giận, Hồng Hoang trưởng lão đứng bên hồ cạnh Thanh Hòa cũng không dám giả vờ câm điếc nữa, hắn đưa tay ra kéo lại Thanh Hòa đang muốn tiến lên, giảm thấp âm lượng nói: "Thanh Hòa điện chủ, ta khuyên ngươi một câu, Tô sư huynh không dễ phát cáu… mà nếu cáu thật thì hắn sẽ hủy luôn Chấp Pháp điện của các ngươi đó, cho dù ngươi có bẩm báo với lão tông chủ đã xuống Âm Phủ thì cũng uổng công thôi."

"Ngươi để hắn đi báo đi!"

Cách nửa Lạc Tuyết hồ, Tô Diệp Tử cũng không chơi trò "Tuyết to quá nghe không rõ nữa, đứng dậy cười đến mặt mày vừa diễm lệ vừa lạnh lùng, đi kèm một tiếng cười khẽ: "Hắn không dám xuống, thì ta đưa hắn xuống!"

Thanh Hòa lại muốn mở miệng, bị Hồng Hoang trưởng lão trực tiếp lôi về. Sau đó Hồng Hoang trưởng lão cười ha hả tiến một bước, hành lễ với Tô Diệp Tử: "Tô sư huynh, đừng tức giận, Vân Khởi sư điệt cát nhân thiên tướng, sẽ không sao."

Nụ cười lạnh trên mặt Tô Diệp Tử nhạt đi, không nói tiếp nữa, cụp mắt xuống.

Thanh Hòa còn đứng phía sau Hồng Hoang trưởng lão sắc mặt có chút khó coi, truyền âm thần thức nói: "Trước đây tính cách của Tô trưởng lão có chút thoải mái, tuy nhiên chưa từng thô bạo đến trình độ như vậy."

"Quả thật cũng không thể trách hắn." Hồng Hoang trưởng lão lắc lắc đầu, trả lời: "Do ngươi không nhìn thấy hai tháng trước Tô sư huynh mang đồ đệ độc đinh của hắn về tông đâu, y bào trắng của Vân Khởi sư điệt đều sắp nhuộm thành đỏ như màu máu, chỉ nghe nói là Linh Lung Thần cung đột nhiên nổ tung từ chính giữa, khi người này rơi xuống hô hấp đã sắp tản đi phân nửa, thật vất vả mới cứu một mạng về được."

Hồng Hoang trưởng lão dừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Diệp Tử vẫn cứ lặng lẽ trong Hồ Tâm đình, khoát tay áo với Thanh Hòa, "Bây giờ ngươi muốn động vào đồ đệ của hắn, cái đó không khác gì muốn chặt đứt dòng độc đinh của Hàn Quỳnh phong —— hắn tuyệt đối có thể liều mạng với Chấp Pháp điện, à không, phải nói tuyệt đối có thể lấy mạng của các ngươi."

"Nhưng Vân Khởi cố sư thúc tổ vi phạm tông quy, đây là sự thật."

Hồng Hoang trưởng lão lắc đầu thở dài: "Vậy cũng phải chờ người tỉnh thì mới tính chứ, bây giờ người kia đang nằm trong Hàn Quỳnh bí cảnh không rõ sống chết, ngươi mà bắt hắn thật, ngươi có thể kêu người ta mang đến Chấp Pháp điện chịu phạt? —— Vậy cũng không xem là trừng phạt theo tông quy, đó chỉ có thể tính là sát hại đệ tử đồng môn."

Thanh Hòa điện chủ im lặng một lát: "Hàn Quỳnh bí cảnh đã mở rồi? Chỉ để Vân Khởi cố sư thúc tổ dưỡng thương?"

"Đúng đấy." Nhắc tới cái này, Hồng Hoang trưởng lão cũng cảm thán một tiếng, "Nghe nói từ sau khi trưởng lão khách khanh qua đời Hàn Quỳnh bí cảnh đã phong cấm hơn một ngàn năm đều bị mở ra … Hiện tại ngươi phải biết, Vân Khởi sư điệt đối với Tô sư huynh mà nói là quan trọng bao nhiêu chứ?"

Thanh Hòa gật gật đầu, lại lắc đầu: "Tình cảm là tình cảm, tông quy là tông quy; cái trước ta quản không được, bảo vệ cái sau lại là chức trách của ta. Chờ Vân Khởi cố sư thúc tổ tỉnh lại, ta nhất định —— "

Lời còn chưa dứt, Thanh Hòa cùng Hồng Hoang trưởng lão không hẹn mà cùng nhìn về phía Hồ Tâm đình. Chỉ thấy Tô Diệp Tử vốn đang mặt mày lãnh đạm đứng đó, bỗng nhiên khí thế quanh người chấn động, trên mặt hiện nét hoảng sợ, sau đó thân ảnh nhạt đi.

—— Còn trực tiếp dùng Vượt Hư thuật trong phong.

Thanh Hòa và Hồng Hoang trưởng lão nhìn nhau, nghiệm chứng suy đoán của mình trong đáy mắt của đối phương, hai người lập tức nhấc chân nguyên trong cơ thể lên, theo sau nhanh chóng đi về phía Hàn Quỳnh bí cảnh.

——

Trong Hàn Quỳnh bí cảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!