Vân Khởi bỗng nhiên thức tỉnh ngồi dậy từ trên giường đá, ánh mắt quét qua, mới phân biệt được trước mắt là Hàn Quỳnh bí cảnh.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Một âm thanh chứa ý cười mát lạnh vang lên bên cạnh.
Vân Khởi liếc mắt nhìn tới, trên mặt ngẩn ra: "Sư phụ…"
Vân Khởi nhíu mi tâm, trước khi nhắm mắt tựa hồ vẫn còn ở trong Linh Lung Thần cung cùng nhân quỷ chém giết vô tận, mưa máu dồn dập che ngợp bầu trời, không nghĩ tới mình cư nhiên lần thứ hai ngất đi… Hắn xoay người đặt chân trên đất, tầm mắt khựng lại, nhìn về phía Tô Diệp Tử dáng người sạch sẽ đang tựa lên thân cổ mộc: "Sư phụ, xin lỗi, lúc trước ta…"
"Được rồi, đừng tiếp tục chơi trò nhận lỗi nữa." Tô Diệp Tử như cười mà như không nhìn hắn, đứng thẳng người đi tới, "Tên nghịch đồ nhà ngươi từ trước đến giờ chỉ biết dụ dỗ vi sư, nếu ngày nào đó ngươi thật sự có thể nói là làm, sợ rằng vi sư mới phải bất an đây."
"Để sư phụ lo lắng rồi." Vân Khởi rũ mắt, hắn vừa muốn đứng dậy, tay phải lại trầm xuống.
Vân Khởi buông tầm mắt xuống nhìn, thấy trong tay cầm theo hắc kiếm, ngẩn ra.
Tô Diệp Tử nhìn hắc kiếm trong tay hắn, tầm mắt lạnh lẽo, sau đó lại chuyển thành ý cười: "Kiếm này của ngươi chẳng biết vì sao, vẫn không quay lại nhẫn giới."
Vân Khởi cúi đầu nhìn hắc kiếm trầm mặc chốc lát, sau đó hắn vươn tay trái ra nhẹ nhàng vuốt ve trên thân hắc kiếm, thân hắc kiếm chấn động theo đó, phát ra từng trận ong ong, ngay cả không khí chung quanh thân kiếm đều đang dao động, tựa hồ đang biểu đạt sự không cam lòng và phẫn nộ của nó.
Chỉ là Vân Khởi ánh mắt trầm ổn, không cho hắc kiếm này cơ hội tiếp tục giãy dụa, liền thu nó vào trong tay áo.
Sau khi làm xong tất cả, Vân Khởi nhấc mắt, liền va vào ánh mắt lạ kỳ của Tô Diệp Tử đang nhìn tay phải của mình.
Tô Diệp Tử thấy hắn nhìn lại, ngừng bước tiến, chỉ vào nhẫn đen trên tay Vân Khởi, cười nói: "Chiếc nhẫn này xác thực cực kỳ bất phàm, chỉ là không biết đồ đệ ngoan có được nó từ đâu?"
Vân Khởi đứng lên, "Từ khi ta có ký ức, nó vẫn theo ta."
Sắc mặt Tô Diệp Tử cứng đờ: "Uy lực của pháp bảo này, thực sự không giống kiểu tu vi nguyên bản của ngươi có thể hàng phục được."
"…" Lần này Vân Khởi không trả lời nữa Tô Diệp Tử, hắn đứng trước giường đá trầm mặc chốc lát, sau đó nâng mắt nhìn về phía Tô Diệp Tử, thanh tuyến thâm trầm ——
"Sư phụ, ta thích ngươi."
Thân hình của Tô Diệp Tử bỗng nhiên khựng lại, qua vài giây sắc mặt hắn mới khẽ biến, nụ cười cũng cứng rất nhiều: "Ngươi nói nhảm gì đó? Chẳng lẽ lúc nãy trong lúc chém giết bị tổn thương đầu?"
"Lần trước sư phụ cũng đã thấy rồi mà."
Vân Khởi tiến một bước về phía Tô Diệp Tử, tay phải của hắn giơ lên, mở ra, lòng bàn tay có thêm một lọn tóc đen nhánh.
Đón tầm mắt cứng ngắc của Tô Diệp Tử, Vân Khởi cụp mắt nhẹ nhàng hôn lọn tóc đen kia một cái, hắn giương mắt nhìn Tô Diệp Tử, trong đồng tử đen láy tràn ra khắc chế và kiềm nén, lúc này tâm tình dưới đáy mắt hắn đã không kìm chế được cũng gần như điên cuồng.
Nhưng mà nam nhân đứng ở đó thoạt nhìn vẻ mặt đều có chút dữ tợn chỉ nắm thật chặt lọn tóc kia, nhẹ nhàng than thở một tiếng:
"Ta thích ngươi… Sư phụ, thích sắp điên luôn rồi."
Lần này không chờ Tô Diệp Tử nói, Vân Khởi lại lần thứ hai áp sát về phía Tô Diệp Tử một bước, đáy mắt có tia giãy dụa: "Thích đến mức ta đã không muốn kiêng kỵ bất kỳ giáo điều cứng nhắc gì, thích đến mức ta nghĩ dù có phản Đàn Tông cũng không sao —— Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ôm sư phụ vào lòng…"
Tâm tình mãnh liệt dưới đáy mắt và thanh tuyến trầm lạnh của Vân Khởi, cuối cùng làm cho Tô Diệp Tử lùi về phía sau mấy bước, chỉ là động tác này tựa hồ khiến Vân Khởi càng thêm không cam lòng, hắn nhanh chân tiến lên, nắm lấy cổ tay đang buông xuống bên người của Tô Diệp Tử, mượn lực trực tiếp đặt người lên vách đá bí cảnh phía sau cổ mộc, sau đó bỗng nhiên nghiêng người áp sát ——
"Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận địa ôm sư phụ vào lòng —— cho dù là coi trời bằng vung ——!"
Vân Khởi đưa tay nắm chặt cằm Tô Diệp Tử, ánh mắt điên cuồng cúi người, trong ánh mắt đều là dục vọng kiềm nén đến mức tận cùng đang chực chờ dâng trào ra, nhìn chằm chằm đôi đồng tử hơi run run gần trong gang tấn, hắn gằn từng chữ, từng tiếng vững vàng: "Ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Nói rồi, hắn đột nhiên cúi người xuống, tựa hồ muốn chiếm hữu hôn đôi môi đỏ bừng của Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử bỗng dưng nhắm chặt mắt lại.
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!