"Như Quân..."
Lúc Tô Diệp Tử còn đang cái quẳng ngã này làm cho thất thần, liền nghe thấy thanh tuyến khàn khàn còn mang chút cảm giác sau khi say của Vân Khởi, vươn mình đè lên người mình, hầu như là một khắc sau, nụ hôn cắn tỉ mỉ liền rơi xuống. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được, bàn tay chứa nhiệt độ hừng hực giống như bàn ủi, từ trên thân thể của hắn dần dần trượt xuống dưới.
Tô Diệp Tử mờ mịt trợn to đồng tử đen nhánh, đối với cảnh tượng này có chút phản ứng không kịp.
Như là phát hiện người dưới thân thất thần, một tay của Vân Khởi vẫn nắm cổ tay của Tô Diệp Tử, tay kia đặt bên thắt lưng của hắn, nụ hôn ẩm ướt rơi xuống bờ môi man mát đỏ bừng kia. Vân Khởi nhắm chặt hai mắt mút đôi môi của người khiến mình thương nhớ, bàn tay dần dần dùng lực, gần như sắp không nhịn được nuốt người này vào bụng.
"Như Quân..."
Sư phụ...
Trong miệng Vân Khởi gọi tên hoa khôi kia, trong lòng dường như lại muốn đâm tên gọi của Tô Diệp Tử vào trong cốt tủy, hắn ở dưới đáy lòng liên tục lặp lại, trên môi liên tục hôn. Mãi đến khi người dưới thân bỗng dưng hoàn hồn, một nguồn chân nguyên khẽ chấn động lên huyệt Phong Phủ của hắn, đẩy ý thức của hắn vào trong bóng tối.
Một hồi lâu sau, lao lực đẩy đồ đệ ngoan từ trên người chính mình ra, Tô Diệp Tử từ trên giường ngồi dậy, trên gương mặt trắng tươi có thêm chút đỏ ửng xinh đẹp, mà bờ môi hắn càng bị người nào đó mưu đồ đã lâu hôn cắn đến mức hơi sưng đỏ.
Trong phòng an tĩnh chốc lát, một hồi lâu sau mới có âm thanh tức giận đè thấp vang lên ——
"Nghịch đồ!"
——
Vừa mở mắt, trong phòng tối tăm. Sau khi Vân Khởi sửng sốt một hồi, như là nhớ tới cái gì, xoay người qua muốn xuống giường, nhưng mà ngay sau đó liền bị một giọng nói lạnh lẽo đông cứng tại chỗ.
"Làm sao, vội muốn đến Bách Hoa Lâu tìm hoa khôi của ngươi?"
Tô Diệp Tử ngồi trên ghế trong phòng, nghe thấy động tĩnh mới mở hai mắt ra, không cười không giận nhìn về phía Vân Khởi.
Thấy Tô Diệp Tử ngay trước mặt mình, thần kinh căng thẳng của Vân Khởi thả lỏng: "... Sư phụ."
Vừa nghe danh xưng này, sự bình tĩnh Tô Diệp Tử cố giữ đã phá công, hắn mắt lạnh nhìn Vân Khởi, khóe môi cong lên, cười đến mức khiến người sau lạnh cả người: "Hiện tại gọi sư phụ? Hôm qua chẳng phải để lại trong âm phù là trưởng lão đốc sát hay sao? Hửm? —— Tối qua nếu ta không chạy đến đúng lúc, ngươi liền chuẩn bị mang hoa khôi kia lên giường có đúng hay không?"
Vân Khởi cụp mắt: "Ngày hôm qua thần hồn của ta không chống đỡ nổi, ngất đi, sau khi tỉnh lại đã trong lâu đó. Sau đó bị chuốc thần tiên túy, cái gì cũng không nhớ được."
"Thần hồn không chống đỡ nổi?" Tô Diệp Tử nghe vậy càng tức giận, "Biết rõ chiếc nhẫn kia của ngươi có thể gắn bó thần hồn, còn lấy xuống kêu Tống Thanh Vũ cho ta —— Nếu hôm qua ta không thể tìm được ngươi, ngươi chết ở trong Bách Hoa Lâu đó thì làm sao bây giờ?!"
"..."
Vân Khởi không lên tiếng, trầm mặc một lát, chỉ một lát sau hắn bỗng dưng cười một tiếng.
Tiếng cười kia rất nhẹ, Tô Diệp Tử nghe thấy lúc này đối phương còn cười được, tức điên trợn cả mắt, nhưng lại nhìn thấy Vân Khởi đang nhìn hắn, ánh mắt không có chút nhiệt độ cùng ý cười:
"Cho dù ta chết trong Bách Hoa Lâu, sư phụ vẫn quan tâm sao?"
"..."
Tô Diệp Tử tức đến mức một búng lão huyết nghẹn ngực: Nếu hắn thật sự không quan tâm, chỉ bằng hành vi làm càn của nghịch đồ vào tối qua thôi, đánh chết nghịch đồ này cũng xem như hắn mềm lòng rồi!
Nhưng Tô Diệp Tử thật sự không có mặt mũi nói chuyện tối qua ra khỏi miệng, vừa nghe Vân Khởi nói mình cái gì cũng không nhớ rõ, Tô Diệp Tử còn cảm thấy vui mừng —— Vào lúc này sao có khả năng lại tự hủy tường thành?
Thấy Tô Diệp Tử không lên tiếng, Vân Khởi dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa chân mày lạnh lẽo. Vốn dĩ đã có dáng dấp cực đẹp rồi, lúc này lại khó hiểu khiến người ta cảm thấy bi thương:
"Nếu sư phụ không quan tâm, Vân Khởi cũng không muốn dây dưa, nhẫn liền làm lễ mọn báo đáp ân tình của sư phụ... Như sư phụ đã nói, từ sau hôm nay, hai người chúng ta không còn liên quan nữa, gặp lại chính là người dưng."
"..."
Tô Diệp Tử tiếp tục ép lão huyết trở về: Kiếp trước hắn đã làm bao nhiêu chuyện tổn thọ, mà kiếp này mới có thể gặp phải một đồ đệ như thế?
Vân Khởi đã quay mặt lại, mặt mày lãnh đạm: "Sư phụ... Không, trưởng lão đốc sát xin hãy trở về đi, ta không sẽ về tông với ngài, cũng không sẽ đòi hỏi làm phiền ngài với tông chủ ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!