Võ phu kia đại khái kiểu gì cũng không nghĩ tới cao nhân của Đàn Tông thế mà lại là một kẻ mù mặt, nghe xong câu hỏi kia của Vân Khởi thì sững sờ vài giây mới phản ứng được, có chút lúng túng tự giới thiệu về mình: "Ngài là quý nhân hay quên việc, ta là quản sự của Tiêu cục Phong Hành, lúc trước đã gặp mặt tôn sư huynh đệ dưới chân núi Đàn Sơn."
Nghe đối phương một Tiêu cục Phong Hành, Vân Khởi liền nghĩ tới lai lịch của người này. Mà Tống Thanh Vũ ở bên cạnh vẫn không rõ ra sao, Vân Khởi chỉ mấy câu nói đã giải nghĩa ngọn nguồn.
Sau khi Tống Thanh Vũ nghe xong, mặt mày cổ quái nhìn đội ngũ tiêu cục bị nhóm người vừa này đánh cho chia năm xẻ bảy: "Các ngươi e rằng năm tháng bất lợi, không thích hợp xuất hành nhỉ?"
"Thế cũng không thể trách nhóm người Vương đại ca."
Nghe xong câu của Tống Thanh Vũ, có một giọng nữ mềm mại vang lên trong đội ngũ tiêu cục. Người của tiêu cục tránh sang hai bên nhường ra một lối đi, nữ tử trẻ tuổi được bảo vệ ở giữa từ bên trong đi ra.
Người nói chuyện có một gương mặt xinh đẹp cốt nhục quân dừng, trên gương mặt trái xoan có vài nét điềm đạm đáng yêu, ngay cả Tống Thanh Vũ khi nhìn cũng sửng sốt vài giây.
Chỉ tiếc nữ tử kia nửa điểm ánh mắt cũng không chia cho hắn, một đôi mắt sóng nước uyển chuyển nhìn Vân Khởi: "Chỉ vì tiểu nữ trêu chọc phải rất nhiều kẻ thù, dọc theo đường đi tuy rằng đã tìm đường nhỏ sơn dã mà đi, vẫn gặp phục binh, lúc này mới liên lụy mấy người Vương đại ca..." Nữ tử kia nói rồi ôn nhu đảo mắt quanh đội ngũ tiêu cục một vòng, khi nhìn về thì là một vẻ rưng rưng muốn khóc, "Còn nhọc bọn họ tổn thương nhiều huynh đệ như vậy, không biết này con đường kế tiếp nên đi như thế nào mới tốt..."
"Lâm cô nương nói khách khí rồi." Võ phu tiêu cục được gọi là Vương đại ca tuy có chút thương tiếc huynh đệ, nhưng vẫn là hàm hậu cười cười: "Bảo vệ ngươi an toàn nằm trong chức trách của chuyến đi này của chúng ta, cầm tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, đây là nằm trong phận sự làm việc của chúng ta, sao có thể nói là liên lụy chứ?"
Sau đó quản sự tiêu cục này quét mắt lên người các huynh đệ bị thương của mình một lần, nhướng chân mày lên: "Chỉ là đi được nửa đường, những người chúng ta cũng đã không còn sức chiến đấu gì nữa... Đường đi sau này, sợ rằng phải phụ tín nhiệm của ngài rồi."
"Thế.... thế nên làm sao cho phải..." Nữ tử kia nghe vậy thì thân hình run rẩy, hai mắt hơi đẫm lệ nhìn Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ một chút, nàng giống như nghĩ tới điều gì, biểu hiện ai thiết mở miệng nói: "Hai vị cao túc* Đàn Tông, lúc này tiểu nữ cô đơn không chỗ nương tựa, nhóm Vương đại ca lại bị thương, không biết hai vị có thể hộ tống tiểu nữ an toàn hết hành trình còn lại hay không —— Sau khi đến nơi, trong nhà tất có hậu tạ."
*cao túc: tôn xưng khi gọi học trò của người khác; trò giỏi
Nếu như đặt trên người người bình thường, mặc dù là đệ tử trong Đàn Tông, thấy nữ tử này bất lực đáng thương như vậy, không đề cập cái hậu tạ kia cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Thế nhưng hai vị đứng trước mặt nữ tử này bây giờ, trên tâm tính đều không xem là bình thường.
Tống Thanh Vũ tỏ thái độ trước tiên, quy củ gật đầu với Vân Khởi: "Ta nghe sư huynh dặn dò."
Vân Khởi mặt mày ôn hòa nhìn về phía nữ tử, đón nhân ánh mắt khao khát của nữ tử, hắn vân đạm phong kinh: "Chúng ta còn có việc, không thể đồng hành."
Nói xong, Vân Khởi không chút do dự liền muốn rời đi. Tống Thanh Vũ đại khái cũng không nghĩ tới sư huynh lại không câu nệ như vậy, sửng sốt một chút rồi mới vội vàng theo sau. Chỉ là mới đi được hai bước liền bị tiếng nói của người sau lưng ngăn cản ——
"Hai vị cao túc Đàn Tông..." Quản sự tiêu cục kia từ phía sau bước nhanh lên, đến trước mặt Vân Khởi rồi hành lễ thật sâu trước tiên, không chờ Vân Khởi né tránh liền mở miệng mau chóng la lên: "Chủ nhân của tổng tiêu cục cùng trưởng lão đốc sát Đàn Tông chính là bạn thâm giao, hai vị nhìn trên giao tình, có thể ra tay cứu viện hay không? Sau khi đến nơi an toàn, Tiêu cục Phong Hành ta cùng Lâm cô nương nhất định hậu tạ hai vị a..."
Nghe quản sự của Tiêu cục Phong Hành này nói xong, chân mày hơi cau của Vân Khởi buông lỏng, cúi đầu không hiểu nhìn về phía tiểu linh thú trong lồng ngực.
Linh thú trắng tuyết vốn đang lặng yên nằm nhoài trên lồng ngực Vân Khởi mà ngủ gật, sau khi mẫn cảm bắt lấy mấy chữ "Trưởng lão đốc sát của Đàn Tông", lỗ tai bầu tròn của nó liền dựng lên. Chờ khi nghe xong cả câu, nó đã không nhịn được nâng đầu nhỏ lên, mở to đôi mắt ướt nhẹp mắt đánh giá võ phu kia trên dưới một lần, cuối cùng ánh mắt cố định trên đồ án trường kiếm quái lạ trên ngực võ phu kia.
"... Sư phụ cùng chủ nhân Tiêu cục Phong Hành này có nhận thức?" Vân Khởi không hiểu nên truyền âm thần thức.
Tô Diệp Tử nhìn chằm chằm đồ án trường kiếm từ lần đầu gặp gỡ đã khiến mình có chút quen thuộc rồi do dự vài giây, sau đó đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, trợn tròn hai mắt: "Ta hình như... thật sự có nhận thức."
Tống Thanh Vũ thấy Vân Khởi trầm mặc, lại nghe võ phu kia nói có liên lụy đến sư phụ tương lai của mình, không khỏi nghi hoặc mà hỏi một tiếng: "Sư huynh?"
"Hơn phân nửa là môn hạ của cố nhân, ngươi đáp ứng hắn trước đi." Tô Diệp Tử nằm trở lại.
Vân Khởi đáp lại trong thần thức, nâng mắt lên ra hiệu với Tống Thanh Vũ, sau đó chuyển hướng sang võ phu tiêu cục kia: "Nếu như thế, người của các ngươi dẫn đường, chúng ta theo sau là được."
Võ phu kia vốn cũng chỉ là xem ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, không nghĩ tới Vân Khởi thật sự đồng ý rồi, vội vã điệp tiếng nói cảm ơn, mời nhóm Vân Khởi đồng thời vào trong xe ngựa của đội ngũ tiêu cục, còn là cùng xe ngựa với vị Lâm cô nương hồi nãy.
Xem xe ngựa này nội bộ hào hoa phú quý, làm như vị kia Lâm cô nương tư nhân chỗ ở, Vân Khởi đứng ở bên ngoài dừng một chút, nhìn về phía cái kia quản sự tiêu cục: "Này không thích hợp."
"Không có gì không thích hợp cả." Lâm cô nương ngồi trong xe tiếp lời quản sự tiêu cục trước tiên, gò má ửng hồng nghên đón ánh mắt của Vân Khởi, "Hai vị cao túc Đàn Tông có ân cứu mạng với tiểu nữ, sao có thể lao lực để hai vị bôn ba bên ngoài, nên thỉnh hai vị không nên ghét bỏ mới đúng."
Chân mày Vân Khởi lại nhíu, còn chưa đáp lời, linh thú trong lồng ngực hắn lại vèo một cái nhào vào xe ngựa, nằm rạp lên giường phủ chăn cẩm tú mềm mại, quay người lại đưa hai mắt đen bóng nhìn hắn, ý cười bên trong rất rõ ràng.
Vân Khởi bất đắc dĩ chỉ có thể lên xe ngựa, Tống Thanh Vũ cũng đồng thời đi vào theo, đội ngũ đi về phía trước.
"Linh thú thật đáng yêu!" Nữ tử trong xe ngựa khẽ hô một tiếng, không kìm lòng được đưa tay ôm linh thú trắng tuyết đang nhảy trước mặt mình vào trong ngực, cọ cọ vô cùng thân mật.
Lần đầu tiên trong đời bị nữ tử đặt trước ngực Tô Diệp Tử không tránh kịp, ngơ ngác tại chỗ: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!