Chương 31: Đồ đệ ta đương nhiên đệ nhất thiên hạ

"Sư điệt vào lúc như thế này... còn giấu người trên giường?" Khởi Nguyệt tôn giả cau mày, "Không biết vị trên giường này đệ tử tiên môn nào, ngay cả quy củ thấy trưởng giả thì phải xuống giường hành lễ cũng không hiểu sao?"

Đối mặt với vẻ chỉ trích "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa" viết đầy mặt Khởi Nguyệt tôn giả, đáy mắt Vân Khởi xẹt qua nét lạnh lẽo. Hắn bất động thanh sắc, tầm mắt lướt lên người Tô Diệp Tử đang đưa về phía mình trên giường.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của hắn, Tô Diệp Tử do dự, sau đó trượt trượt vào trong giường.

"Đồ đệ ngoan..."

Truyền âm thần thức đè thấp trũng đến mềm nhũn, mang theo một chút lấy lòng oan ức mà đối phương không tự biết, truyền vào trong tai Vân Khởi.

Vân Khởi không trả lời Khởi Nguyệt tôn giả, cũng không trả lời truyền âm thần thức của Tô Diệp Tử, đột nhiên hắn đứng dậy, đi về phía giường.

Tô Diệp Tử hốt hoảng, có chút khẩn trương nắm lấy y bào không thuộc về mình trên người ——Lần trước ở Thiếu Vọng Thai bên ngoài Tôn gia, đối mặt với các nữ đệ tử Kiếm Môn, chẳng phải hắn cũng bị đồ đệ ngoan xoay mặt liền bán luôn à... Lẽ nào lần này thực sự là tại họa khó tránh sao...

Tô Diệp Tử đang ai oán suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân trong phòng ngừng lại, ngay sau đó áp suất phía sau hạ xuống, bóng tối phủ xuống, một hô hấp ấm áp phất qua tóc dài của hắn, mang theo một chút nhiệt độ man mát hôn lên thùy tai hắn.

Toàn thân Tô Diệp Tử đột nhiên cứng đờ.

"Đừng sợ, nếu ngươi còn mệt, thì không cần dậy."

Giữa lúc tinh thần hỗn loạn, hắn nghe thấy Vân Khởi phía sau nhẹ giọng ôn nhu nói, kèm theo một chuỗi âm thanh sột soạt của y vật, giây lát sau, thân thể mang theo nhiệt độ xa lạ từ phía sau đưu mình tiến vào một khuôn ngực ấm áp.

Âm thanh trầm thấp êm tai lần này là dán vào sau tai hắn vang lên:

"Tôn giả đại khái đã hiểu lầm, dựa theo bối phận tông môn mà nói, dù sao ngài cũng không tính là trưởng bối của ta... Người của ta, tự nhiên cũng không cần phải hành lễ với ngài."

Đại khái là bị hành động lời nói lần này của Vân Khởi dọa cho cả kinh không nhẹ cũng tức giận không nhẹ, một lát sau Khởi Nguyệt tôn giả mới có chút khí tức bất ổn lạnh giọng mở miệng: "Dù vậy, hành vi phóng đãng như vậy của ngươi ở ngoài tông môn, sư phụ ngươi có biết không?!"

Tô Diệp Tử mặt già đỏ ửng, sau đó liền nghe thấy chất giọng trầm thấp bên tai trầm thấp nhiễm chút ý cười trêu tức, mang theo lồng ngực dán sát vào mình nhẹ nhàng chấn động ——

"Nếu tôn giả không phải trưởng bối sư môn ta, sư phụ có biết hay không, cũng không liên quan gì đến ngài."

"Ngươi ——!... Tô Diệp Tử thật đúng là dạy dỗ được một đồ đệ tốt!"

Trong phòng tĩnh mịch một chốc, sau đó cánh cửa "Rầm" một tiếng bị người đóng lại, rồi lại quay về an tĩnh.

Trong bóng tối vắng lặng, Tô Diệp Tử vẫn cứng đờ thân thể.

—— Cánh tay đang ôm eo hắn không hề có ý muốn thu lại.

Tô Diệp Tử há miệng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, dù sao từ khi có ký ức tới nay, hắn cũng chưa từng thân cận với ai như thế —— Ở phía sau lồng ngực của Vân Khởi kề sát gắt gao trên người hắn, giữa hai người hầu như không có phân nửa kẽ hở hòa hoãn tồn trữ.

"Đồ đệ... ngoan?"

Do dự một lát, Tô Diệp Tử vẫn mở miệng, tiếp xúc hoàn toàn không có khoảng cách như thế làm hắn rất mất tự nhiên.

"Ta có chút mệt, sư phụ." Vân Khởi dán vào mái tóc dài như lông quạ của Tô Diệp Tử, giữa cánh mũi đều là mùi thơm ngát dễ ngửi trên người đối phương, không kìm lòng được liền mê say trong đó. Mà vào lúc tinh thần hoảng hốt thế này, cũng mang cho hắn một cảm giác quen thuộc không cách nào nắm giữ.

Tô Diệp Tử vẫn cứng đờ thân thể: "Cho nên...?"

Vân Khởi cười nhẹ một tiếng, đem lời trêu ghẹo trước đó của Tô Diệp Tử đưa nguyên văn trở lại: "Đêm nay... Đại khái phải oan ức sư phụ ngủ cùng một cái giường với ta rồi."

Tô Diệp Tử không nhịn được lại là mặt già đỏ ửng, tâm nói thấy quỷ à, trên thất phong Đàn Tông cùng cả đống cáo già ngươi tới ta đi vui cười giận mắng mấy trăm năm đều chưa từng có nửa điểm xấu hổ, sao đều gom góp vào đêm nay?

Chỉ có điều sau khi tư duy phát tán, cảm giác khẩn trương vô danh trước đó của Tô Diệp Tử cũng tản đi gần như không còn, trong bóng tối sắc mặt dần dần trở về tự nhiên của thường ngày tự nhiên, sau khi bình tĩnh lại, hắn còn cười tủm tỉm trả lại Vân Khởi một câu: "Đây không thể xem là oan ức, nếu để cho các đệ tử trên Hàn Quỳnh phong biết, sợ rằng ước gì đổi chỗ với vi sư ấy chứ?"

Lần này Vân Khởi không trả lời.

Tô Diệp Tử không để ý lắm, cười nhắm mắt, lại một lần nữa chìm đắm trong khí tức trên người đồ đệ ngoan khiến hắn thấy thư thích thả lỏng nhất, rồi ngủ say sưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!