"Đồ đệ ngoan qua bên này."
Ngọc An Thành tổ chức đại hội đấu pháp, giờ khắc này chính là lúc người trong thành nhiều nhất, Tô Diệp Tử thật vất vả mới tìm thấy một ngõ nhỏ không người, vội vàng kéo Vân Khởi đi vào.
"Sư phụ cùng Khởi Nguyệt tôn giả kia..." Vân Khởi đi vào, do dự một hồi mới hỏi, "Có gì hiềm khích?"
Lúc này mấy vị đệ tử Kiếm Môn kia không có mặt, Tô Diệp Tử cũng không cố sức phủ nhận, gương mặt trắng nõn nhăn nhăn: "A, kỳ thực cũng không có gì, chính là lúc trước vi sư trẻ người non dạ đi khắp thiên hạ thuận lợi cứu sư phụ các nàng một lần, khi đó sư phụ các nàng cũng giống với các nàng hiện tại, sau đó, cái này..."
Càng về sau, Tô Diệp Tử có chút nói lắp.
Vân Khởi rũ mắt: "Bị quấn."
Tô Diệp Tử cả kinh, ngẩng đầu: "Đồ đệ ngoan sao lại biết?"
Vân Khởi mím môi, đáy mắt xẹt qua chút lạnh lẽo. Một lát sau hắn mới mở miệng, trong đông tử nhìn về phía Tô Diệp Tử thật yên lặng, đã không nhìn ra chút dị dạng: "Vân Khởi cũng chỉ suy đoán mà thôi... Tuy nhiên năm đó sư phụ danh chấn Tiên Vực, người dây dưa cũng không phải số ít, Khởi Nguyệt tôn giả này, sợ rằng còn có chuyện xưa gì khác với sư phụ đúng không?"
"..." Tô Diệp Tử vô tội trợn to mắt, sau đó mới chột dạ cười ha ha, "Đồ đệ ngoan quả nhiên có kinh nghiệm phong phú về mặt bị quấn hơn vi sư nhiều, rất tốt rất tốt..."
"Sư phụ."
Vân Khởi giọng điệu không lên không xuống kêu một tiếng, nghe không ra vui giận, lại làm cho Tô Diệp Tử xụ mặt ——
"Đồ đệ ngoan ngươi không biết đâu, vi sư hóa hình ban đầu chính là ở trên Hàn Quỳnh phong, vẫn ở trong bí cảnh rất nhiều năm mới xuống Đàn Tông. Vừa đi qua phàm trần, không thông thế sự, vi sư chỉ đem hoa cỏ cây trái được ta chỉ điểm hóa linh trên Đương Sơn của Khởi Nguyệt, thân cận như nhau... nào hiểu được..."
Tô Diệp Tử nhăn mặt, không nói tiếp.
Vân Khởi nguyên bản trong lòng nhấp nhô tâm tình không muốn đối diện, lúc này nhìn thấy dáng dấp thần tình của người kia, xác thực liền tan sạch, đáy mắt của hắn thậm chí còn hiện lên chút ý cười: "Vậy lần này, sư phụ cũng là sợ đến chạy trối chết, kiếm cũng không cần?"
Tô Diệp Tử: "..."
Ai nói đồ đệ ngoan của hắn thuần lương?... Hừ.
"Nếu sư phụ thực sự lo lắng, liền về tông cũng tốt." Vân Khởi thấy Tô Diệp Tử buồn bã ỉu xìu, hầu như có thể tưởng tượng ra được nguyên hình đối phương hóa thành nhất định cũng ỉu xìu rũ cái đầu tròn be bé, mím môi nói rằng. "Vân Khởi có thể tự tiến vào."
"Như vậy sao được?" Tô Diệp Tử trợn tròn con ngươi đen láy, "Đông Thổ sâm lâm, vốn không hề an toàn, các loại linh vật hóa linh cùng hung thú đều ở trong đó; hơn nữa Linh Lung Mộc xuất thế, tu giả tán tu nhất định cũng đi không ít, trong đó có mấy người hung ác cùng cực, vi sư cũng không dám để đồ đệ ngoan tự đi một mình!"
Tuy biết lời ấy của Tô Diệp Tử chỉ xuất phát từ góc độ quan tâm của trưởng bối —— Giả như đối phương có tự giác người làm trưởng bối —— nhưng Vân Khởi vẫn nhu hòa tâm tình dưới đáy mắt: "Không bằng trực tiếp đi đường vòng?"
"Đông Thổ sâm lâm ngay ở địa bàn Kiếm Môn không xa, những đệ tử nội môn này hơn phân nửa cũng là vì việc Linh Lung Mộc mới xuống núi, nếu Khởi Nguyệt là sư phụ các nàng, cho dù tránh được lúc này, sau này vẫn sẽ chạm mặt." Tô Diệp Tử nói, vẻ mặt dần dần xác định.
"Vậy sư phụ chuẩn bị ứng phó như thế nào?" Nhìn ra Tô Diệp Tử có chủ ý, Vân Khởi mở miệng hỏi một câu.
Tô Diệp Tử không vội đáp lời, nâng ánh mắt đen nhánh nhìn Vân Khởi một cái.
"..." Trong lòng Vân Khởi bỗng nhiên có thêm loại linh cảm quái lạ.
Một giây sau, giống như là muốn nghiệm chứng suy đoán của hắn, bóng người đứng trước mặt hắn lay động một chút, ánh sáng lóe lên, sau đó y bào thuần trắng kia liền rũ xuống trước mặt Vân Khởi, nằm trên mặt đất.
Vân Khởi kinh ngạc mà nhìn đống y phục kia ——
Giữa đống y phục trên đất, nhú lên một cục tròn vo giống như đã từng quen biết —— thân thể nho nhỏ uốn cong bên trong, cố sức lui cui nửa ngày, tựa hồ cũng không thể tìm phương hướng để đối phương chui cái đầu nhỏ ra.
Lúc này Vân Khởi mới hoàn hồn, không nhịn được bật cười khom người xuống, đưa tay cầm y bào thuần trắng bị chủ nhân vứt bỏ lên, thu hồi vào nhẫn giới. Mà bị tiểu linh thú lông xù trắng tuyết được y bào che chắn nửa ngày rốt cục cũng lộ ra thân hình, nâng đầu nhỏ, trong hai con ngươi như trân châu đen ánh lên bóng người cao to rất nhiều của Vân Khởi.
Thân thể Vân Khởi hơi khựng lại, vẫn nhịn không được đưa tay xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ sau gáy mềm mại của thú nhỏ.
Hắn cười cười rũ tầm mắt.
"... Sư phụ đáng yêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!