Ngày đại hội đấu pháp của Ngọc An Thành, đầu giờ Thìn.
Đài cao khoảng nửa người đã dựng lên bốn cái ở sân trống trước cửa đại môn Ngọc An Tôn gia, các chấp sự của Tôn gia chấp ra ra vào vào bận rộn tứ phía, mà người vây xem cùng thanh niên tuấn kiệt tham dự đều lục tục đến nơi.
Trong đám người này, còn trộn lẫn hai người chói mắt.
Một người trong đó có thể dẫn tới sự chú ý của rất nhiều, nguyên nhân đơn giản cực kì, chính là tướng mạo xuất chúng kia cùng với khí tràng kia đứng ở bất luận chỗ nào đều là hạc trong bầy gà. Một vị còn lại tuy thanh tú, nhưng so với người trước lại có loại trình độ thần thánh đến mức khiến người ta mới nhìn liền sửng sốt, sở dĩ đều khiến cho không ít người đưa ánh mắt kỳ dị qua, đều nhờ phúc của người trước ——
Cho dù không quen biết hai người này, người bên ngoài đều có thể từ trong động tác ánh mắt lơ đãng của người trước nhìn ra nhân nhượng lưu ý của người trước đối với người sau.
Đáng tiếc, cái vị được nhân nhượng lưu ý kia —— Tô Diệp Tử không hề tự phát giác, nhiều nhất chính là sau khi phát hiện đồ đệ ngoan từ hôm qua cũng không có lần nào đề cập đến chuyện xấu hổ ở Thiên Kính Lâu của Khúc Kiếm tiên quân, trong lòng sinh ra chút cảm khái "Nuôi một đồ đệ thuần lương như thế không biết nên vui mừng hay nên tiếc nuối".
Có điều, nếu Vân Khởi cũng không đề cập, Tô Diệp Tử tự nhiên cũng xem như chưa từng xảy ra. Sáng sớm hôm nay đoán rằng đồ đệ ngoan đã dậy rồi, Tô Diệp Tử Cao cao hứng từ ngọa thất tiến vào tĩnh thất, xách đồ đệ ngoan đã nhập định xong ra ngoài đi đến đại hội đấu pháp này.
Đáng thương Vân Khởi sáng sớm vừa mới kết thúc trạng thái minh tưởng, vừa mở mắt liền đối diện với Tô Diệp Tử đang sờ cằm cười tủm tỉm ngồi trên cái giường đối diện đánh giá mình, còn tưởng rằng chấp niệm quá sâu làm cho nhập đỉnh xảy ra vấn đề, kết quả tẩu hỏa nhập ma sản sinh ảo giác. May mà tính tình hắn bình tĩng, mặc dù trong lòng cả kinh cũng tĩnh táo lại rất nhanh, lúc này mới không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến sau khi mình hiểu rõ tình huống rồi thở dài một hơi, Vân Khởi bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu hỏi: "Sư phụ lúc đầu khi xuống Đàn sơn còn có chút mệt mỏi, sao mấy ngày nay càng... linh hoạt?"
"Lúc đầu không thích ứng với hoàn cảnh ngoài Đàn Tông." Hiểu được đồ đệ ngoan bắt đầu lo lắng, Tô Diệp Tử giải thích, "Càng đi về phía Đông, linh khí hệ "mộc" càng sung túc, đặc biệt là sau khi đến đây, " Tô Diệp Tử nhấc tay lên, trên đầu ngón tay có một điểm màu xanh nhạt chợt lóe lên, Tô Diệp Tử nhìn màu xanh phai đi rồi thì ngưng tụ một điểm linh thể "mộc" hệ ở đầu ngón tay, cong khóe môi, một đôi đồng tử đen láy tỏa ra ánh sáng lung linh, "Linh khí
"mộc" hệ sung túc như thế, thực sự quá thoải mái. Tâm tình của vi sư đều tươi mới lên a..."
Vân Khởi hiếm khi trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ: Là do cảnh giới tu vi của mình quá thấp, vì lẽ đó không thể cảm nhận được cảm giác thoải mái dồi dào do linh khí "mộc" hệ mang đến? Nhưng điển tịch trong Vạn Thư Các tựa hồ cũng không có giới thiệu về tình huống cao cấp như thế... Dù sao thông thường mà nói, người tu hành, linh khí đơn hệ tuy có bổ ích, nhưng hiệu quả rất ít, đa phần là ngũ hành kết hợp mới có thể cảm nhận xem xét rõ ràng.
Hay là sư phụ tu hành công pháp "mộc" hệ?
Vân Khởi nghĩ mãi vẫn không ra.
—— Rất lâu sau đó khi Vân Khởi đã biết chân thân của Tô Diệp Tử, lại nghĩ lên cảnh tượng vào hôm nay vẫn không nhịn được cười: Tô Diệp Tử lúc này, rõ ràng chính là một gốc tiên thảo dưới tình huống linh khí "mộc" hệ đầy đủ vênh vang đắc ý mà rung rung phiến lá tươi mới của chính mình mà?
"Đồ đệ ngoan."
Vân Khởi đang thất thần, vừa nhấc mắt liền thấy Tô Diệp Tử mong khóe môi nghiêng người về bên này, thấy hắn nhìn sang còn cười chế nhạo: "Trên Thiếu Vọng Thai* bên kia, có vài vị nữ đệ tử đang nhìn ngươi đấy."
*Thiếu vọng thai: đài nhìn xa
"Đệ tử?" Vân Khởi tự động bỏ quên nụ cười không có ý tốt của Tô Diệp Tử, bắt lấy từ mấu chốt trong đó, hắn theo hướng tầm mắt của Tô Diệp Tử phóng tầm mắt nhìn lên bục, va vào mấy vị nữ tu giả ngồi thành hàng đều mặc phục sức cùng kiểu dáng nơi đó.
Mấy vị nữ tu giả kia vừa thấy Vân Khởi nhìn sang, đa số đều vội vã dời tầm mắt, không thiếu người đỏ ửng hai gò má, trong đó cũng có hai vị nhìn lại hắn, thoải mái gật gật đầu với hắn.
Vân Khởi không nói không cười, gật đầu đáp lễ.
Hắn quay người lại, đối diện với dáng dấp cười đến mặt mày cong cong của Tô Diệp Tử ——
"Làm sao, đồ đệ ngoan thích không?"
Vân Khởi tự động lược bỏ ý trêu đùa của sư phụ vô lương tâm, mở miệng: "Là đệ tử Kiếm Môn?"
"A, là Kiếm Môn không sai, nhìn màu sắc phục sức, còn là đệ tử nội môn của Kiếm Môn." Tô Diệp Tử đăm chiêu nhìn sang hướng đó, chẳng qua chỉ nghiêm túc được ba giây, hắn liền khôi phục lại vẻ mặt ranh mãnh trước đó, còn kèm thêm giả vờ than khẽ: "Tuy rằng chuyện tuyển chọn đạo lữ của đồ đệ ngoan, vi sư không nên nhúng tay, có điều liên quan tới vấn đề giao lưu qua lại giữa ta cùng Quyên Nhi sư muội, giữa Hàn Quỳnh phong cùng Thiền Quyên phong thậm chí toàn bộ nội tông sau này, đồ đệ ngoan ngươi vẫn nên thận trọng a!"
Vân Khởi cuối cùng cũng nhịn không được tiếp lời, hắn giương mắt nhìn Tô Diệp Tử, trong đôi đồng tử đen tuyền là mây khói cuộn sóng: "... Vân Khởi không chọn đạo lữ, chỉ nguyện ngày sau phụng dưỡng sư phụ."
Nụ cười trên mặt Tô Diệp Tử ngừng lại, sau khi hoàn hồn thì độ cong ở khóe môi càng thêm cong: "Cũng đừng nóng vội lập lời thề với vi sư, bằng không cho đến khi tương lai đồ đệ ngoan có người trong lòng, khi đó vi sư chẳng phải thành ác nhân chia rẻ uyên ương?
Nói xong hắn lại lắc đầu: "Có điều có thể được đồ đệ ngoan để ý, thế nào cũng không cách xa phong thái thiên nhân của đồ đệ ngoan quá nhiều đâu, nghĩ như vậy, tựa hồ vi sư còn mong chờ a... Chính là khổ Quyên Nhi sư muội cùng Thiền Quyên phong của nàng rồi."
Vân Khởi không xoắn xuýt những đường về não kỳ quái của Tô Diệp Tử nữa, chỉ buông mắt nhìn người đứng trước mặt mình, tầm mắt từng tấc từng tấc cẩn thận tỉ mỉ miêu tả trán, mắt, mũi, môi của đối phương. Trong mắt Vân Khởi cất giấu các loại tâm tình vừa là nhiệt liệt mà lại khắc chế.
Phong thái thiên nhân à...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!