Tinh thạch đột nhiên nổ tung là chuyện mà ai cũng không dự đoán được, bao quát cả bản thân Vân Khởi ở gần nhất. Tuy rằng lực thần hồn của hắn mạnh mẽ, nhưng bệnh cũ vừa tái phát, thứ hai là tinh thạch này trước mặt chủ yếu vẫn liên quan đến dao động chân khí, tu vi của hắn căn bản không cảm ứng kịp.
Tinh thạch nổ tung chính là chuyện trong nháy mắt, khi Vân Khởi hoàn hồn đã không còn thời gian làm ra quá nhiều động tác, ngay khi hắn chuẩn bị trực tiếp mạnh mẽ chống đỡ, chu vi tinh thạch nổ tung trước mắt kia bỗng nhiên xuất hiện một vòng đường vân không khí dao động mà mắt thường có thể nhìn thấy, giống như bị vật gì vô hình hạn chế trong không gian không đủ một trượng kia.
Sau một khắc, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn.
Người kia quay lưng về phía hắn giơ tay bổ về phía hư không, chưa kịp để người chung quanh nhìn rõ vết nứt không gian xé rách kia, tay còn lại của đối phương liền đẩy mạnh quả cầu tròn bị vây trong một trượng đó vào trong vết nứt, lại vung tay lên, vết nứt kia liền biến mất không gặp.
Dao động chân khí đáng sợ tiêu tan thành không.
Mọi động tác gộp lại cũng chỉ là chuyện của hai, ba cái hô hấp, những người khảo thí trong sần còn rất nhiều người chưa phản ứng được đến cùng đã phát sinh cái gì, mà trưởng lão ngoại tông đứng giữa không trung kia vội vàng hạ xuống, cùng các trưởng lão đệ tử còn lại đồng thời cúi chào người vừa xuất hiện, trong miệng đồng thanh hô: "Bái kiến trưởng lão đốc sát ——"
Vân Khởi vào ngay khi Tô Diệp Tử xuất hiện đã thu lại cỏ đen sắp xuất hiện trong bàn tay, lúc này cũng đồng thời chào người kia giống mọi người: "Sư phụ."
Trưởng lão đốc sát giữa sân vung tay áo cái, hai tay để sau lưng, ai cũng không quan tâm, trên mặt cười tủm tỉm nhìn trưởng lão ngoại tông cầm đầu kia: "Ngươi tên là gì, đệ tử đời thứ mấy?"
Trưởng lão ngoại tông đã sớm là đại tu sĩ cảnh Hóa Linh, khí thông thiên địa không sợ nóng lạnh, nhưng vừa nghe trưởng lão đốc sát hỏi, mồ hôi suýt chút nữa cũng rơi xuống, thân thể thẳng phân nửa lập tức cong trở lại: "Hồi trưởng lão đốc sát —— Đệ tử thủ phong đời thứ tư, Vương Viễn Thành."
"Vương Viễn Thành... Đời thứ tư?"
Trưởng lão đốc sát đem hai từ này không nhanh không chậm đảo một vòng giữa răng môi, hắn vẫn cười, đơn thuần nhìn nụ cười khiến người ta như gió xuân ấm áp, chỉ là ở đây đã tu hành hay chưa tu hành, có một tính một, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên người loảng xoảng rớt ngay xuống.
Liền giống cảm giác chênh lệch từ mùa xuân ấm áp đột nhiên rơi vào trong hầm băng của trời đông giá rét.
Trưởng lão đốc sát như không hề phát hiện dị dạng của mọi người trước mặt, hắn cười với vị trưởng lão ngoại tông sắp run cầm cập kia cười đến càng ôn hòa, âm thanh cũng càng lúc càng mềm mại: "Nếu ngươi không nói, ta còn tưởng là ngươi ——" Hắn đưa tay chỉ về chỗ những người khảo thí mặt đầy mờ mịt đang đứng, "Tiến vào cùng những tiểu bối không biết chừng mực này chứ."
Khoác một bộ tóc đen âm cuối của trưởng lão đốc sát nhẹ nhàng lại tựa như mang theo móc câu, đầu ngón trỏ lộ ra ngoài ống tay trắng như tuyết tựa như gốc hành non vừa nhú trong ruộng vườn của thế gian. Người bên ngoài nào cảm thấy vua ở xa không biết được, hắn chỉ biết mình sắp điên rồi —— bị dọa tới điên rồi.
Kiếp này hắn chưa từng nghe thấy quá trưởng lão đốc sát nói như vậy, nhưng hắn có giác ngộ: người này hơn nửa đã giận đến cực điểm, lý trí cũng không biết còn mấy phần cường tráng.
Vương Viễn Thành sợ đến không dám lên tiếng nào, Tô Diệp Tử cũng không dừng lại: "Ngươi cũng biết tinh thạch khí cảm có công dụng gì phản ứng gì, vậy ngươi biết khí cảm của hắn đến mức độ nào mà cươi lại dám kêu hắn thử? Nếu vừa rồi ta không kịp chạy tới, ngươi biết tại đây có mấy người có thể hoàn chỉnh từ trong sân đi ra? Lại có mấy người không còn sót lại một chút cặn chỉ có thể vô ích chôn tại đây?"
Ngữ khí âm điệu của câu nói này câu này nhẹ hơn câu kia, nhẹ đến cuối cùng hầu như còn nghe không rõ, rồi lại giống như nặng đến mức sắp đè ép thân thể đang cong của Vương Viễn Thành xuống lòng đất.
Vân Khởi đứng phía sau Tô Diệp Tử, tầm mắt đảo qua từng vẻ mặt khác nhau của các đệ tử ở giữa sân, hắn do dự, cuối cùng vẫn truyền âm cho Tô Diệp Tử: "Sư phụ, cửa thứ ba còn chưa bắt đầu, các đệ tử sắp vào tông lần này đều đang chờ, thỉnh sư phụ tạm thời gác lại việc này ——"
"Gác lại cái rắm!"
Câu này không tính là âm thanh bao lớn, nhưng đột nhiên bật lên cũng dọa các trưởng lão đệ tử ở đây sợ hết hồn, Vương Viễn Thành đứng mũi chịu sào càng là suýt chút nữa trực tiếp nằm dài ra đất.
Những người khảo thí ai ai cũng sợ hãi không thôi nhìn về phía giữa sân —— Trưởng lão đốc sát vừa còn ôn nhu nhẹ nhàng giờ đây sắc mặt lạnh đến mức như rót nước đá lạnh lên vậy, quay người lại quát mắng đồ đệ đứng sau lưng mình không hiểu nguyên do: "Không hợp quy củ không hợp lưu trình —— Hắn kêu ngươi kiểm tra thì người liền làm? Hắn là vãn bối ngươi là vãn bối đó?!
Với khoảng cách gần giữa ngươi cùng tinh thạch, vừa nãy nếu như muộn một hơi thở, đừng nói là đứng ở đây, mặc dù lấy lực thần hồn của ngươi có thể lưu một tia hồn phách chưa tan hay không cũng là một vấn đề! —— Ngươi kêu ta tạm thời gác lại? Ngươi gác lại nổi không?!"
Mọi người giữa sân rộng lớn, gộp lại hơn mười trưởng lão đệ tử, không ai dám ra thở mạnh một hơi, tất cả đều rụt đầu nghe trưởng lão đốc sát nổi giận răn dạy —— Mà không phải bọn họ nghe lời hay nhát gan bao nhiêu, chỉ là tất cả mọi người ở đây, bất luận tư lịch hay là tuổi tác nhập tông, bất luận là trực tiếp gián tiếp gặp được trưởng lão đốc sát vẫn biết được, đều chưa từng nghe thấy người này có lúc phát hỏa —— Huống chi nổi trận lôi đình như trước mắt thế này?
Bọn họ đều đã sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng làm sao.
Vân Khởi giống bọn họ, hắn nhìn quen người trước mắt này không tim không phổi thậm chí không biết xấu hổ theo sát dằn vặt các trưởng lão thủ phong, hoặc đơn thuần là dáng dấp khi dằn vặt các trưởng lão thủ phong, mặc dù gợn sóng hơi kịch liệt một chút, nhiều nhất cũng chính là hiếm khi nghiêm túc ở thi đấu ngoại tông hôm qua.
Có lần nào lời lẽ vô tình mặt lạnh mắt lạnh như hiện tại đâu.
Sau khi ngơ ngác Vân Khởi lại nở nụ cười, hắn liền thẳng người đứng trước mặt sư phụ của mình, so ra hắn còn cao hơn sư phụ tu vi thâm hậu pháp lực vô biên một ít, hắn khẽ rũ mắt, cong khóe miệng, cười đến có chút không phân tôn ti, sau khi nhìn thấy người kia không nhịn được ngẩn ra, nụ cười y càng rõ ràng thêm chút.
Khi ngay Tô Diệp Tử còn chưa hoàn hồn, thái độ của Vân Khởi trở nên cực mềm, trộn lẫn ý cười trầm trầm: "Sư phụ giáo huấn đúng, Vân Khởi biết sai nhận phạt, không dám gác lại. Việc nơi này xong rồi, Vân Khởi liền về Hàn Quỳnh phong thỉnh tội với sư phụ, sư phụ thấy được không?"
Tô Diệp Tử gật đầu được một nửa liền cứng đờ, khi hoàn hồn lại thì hầu như thẹn quá hóa giận, nhưng mà động tác gật đầu cũng đã làm một nửa, làm sao cũng không thể biến mất, hắn nghiến hàm răng trắng như vỏ sò, nặn ra tiếng cười: "Vi sư dạy ngươi, ngươi đúng là đều quay lại dùng lên người vi sư... Được thôi, ta chờ ngươi về phong."
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng trưởng lão đốc sát còn cong môi lành lạnh cười đã dần dần trở thành nhạt, chỉ có điều mãi cho đến trước khi rời đi, ánh mắt mang móc câu kia của hắn vẫn trực tiếp nhìn chăm chú vào đồ đệ ngoan bảo bối suýt chút nữa đã tan thành mây khói của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!