Chương 14: (Vô Đề)

Phiên ngoại của Bùi Tiềm 

Ta và San San đã tổ chức hôn lễ tại Đồng Khánh Lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

May mắn thay, nàng đã trở thành thê tử của ta. 

Nhớ lại tờ hôn thư kỳ lạ kia, đúng là ông Tơ tự tay nối dây đỏ, đích thân đưa thê tử của ta đến trước mặt ta. 

Hiện tại, ta lo liệu việc nhà, San San làm bổ khoái, cuộc sống cũng không tệ. 

Ta đang tưới hoa trong sân, San San hớn hở chạy vào. 

Nàng ghé sát tai ta, thì thầm: 

"Hôm nay ta theo Trình Anh vào cung, gặp hoàng thượng rồi! Thì ra trước đây chàng trông thế kia à! Lúc đó ta len lén nhìn hoàng thượng mấy lần, cứ cảm giác bị ngài phát hiện, ngài còn đặc biệt gọi ta lên, trò chuyện vài câu." 

Ta nhìn túi tiền căng phồng bên hông nàng, cầm lên xem, bên trong toàn là thỏi vàng nhỏ. 

San San ngượng ngùng nói: 

"Ta cũng không muốn nhận, nhưng hoàng thượng cứ nhất quyết nhét vào tay ta. Nếu ta từ chối giằng co, lại sợ bị người khác nhìn thấy, nên đành mang về." 

Hừ, hoàng huynh của ta sợ ta sống không tốt đến vậy sao! 

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội gọi San San vào cung, hóa ra chỉ để nhét vàng. 

"Vậy nàng thấy ta trước đây đẹp hơn, hay hiện tại đẹp hơn?

"Ta rót cho nàng một ly nước. San San nghĩ ngợi, nhìn xung quanh một lượt, rồi ghé sát tai ta nói nhỏ:"Dẫu biết nói vậy là đại nghịch bất đạo, nhưng ta thấy hoàng thượng không đẹp bằng chàng bây giờ." 

Trước khi thành thân, ta đã thẳng thắn nói cho San San biết thân phận của mình. 

Ta và hoàng huynh là anh em song sinh, diện mạo giống hệt nhau. 

Hoàng huynh vừa sinh ra đã được phong Thái tử, còn ta may mắn sinh muộn một chút, được phong làm Ninh Vương. 

Ta nhờ Trình Anh của Lục Phiến Môn lén đi tìm bí dược Nam Cương để thay đổi dung mạo. 

Thực ra chỉ vì một lý do rất đơn giản. 

Ta thật sự phát chán việc phải thay hoàng huynh xử lý mớ rắc rối trong hậu cung của ngài. 

Ngài luôn như vậy, hôm nay thích người này, ngày mai thích người kia, vừa đa tình lại vừa bạc tình. 

Hoàng huynh không muốn xử lý những chuyện tranh giành trong cung, liền để ta đi thay. 

Từ nhỏ ngài đã vậy, luôn để ta đối diện với thái phó nghiêm nghị, mẫu hậu lắm lời, và phụ hoàng uy nghiêm thay ngài. 

Hai chúng ta diện mạo giống nhau, sau khi hoàng huynh lên ngôi, lại càng mang đến nhiều bất tiện, khiến ta không thể tùy ý ra ngoài. 

Trình Anh tìm được thuốc cho ta, nhưng trên đường, nàng nhận được tín hiệu cầu cứu của đồng liêu, nên ta để nàng rời đi. 

Trùng hợp thay, thuốc trong cơ thể ta phát tác. 

Lúc đó, toàn thân ta lạnh buốt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn con lợn rừng lao thẳng về phía mình. 

Nhất Phiến Băng Tâm

Ta nghĩ rằng, mình sắp c.h.ế. t rồi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!