Chương 11: (Vô Đề)

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, ta không còn là chính ta nữa.

Vì một ngôi vị Vương phi, ta đã không nhìn thấy đất trời rộng lớn, chỉ biết mưu mẹo.

Nếu thực sự gả cho một người xa lạ, trở thành Vương phi nương nương kia.

Liệu ta còn là Lý San San không?

Gả cho người, chưa bao giờ là vinh quang của một nữ nhân.

Làm chính mình mới là vinh quang.

Ý niệm mơ hồ trong đầu ta cuối cùng cũng rõ ràng.

Có lẽ, đây mới là ý nghĩa của việc ta sống lại một lần nữa.

Tìm lại chính mình, trở thành chính mình.

Không bao giờ đánh mất tên gọi của mình, luôn nhớ con đường đã đi qua.

Ta xoay người trở lại trường thi.

Giang Lãnh Nguyệt mặt mày tái nhợt, nhắm mắt lắc xúc xắc.

Mở ra xem, nàng lập tức tuyệt vọng khóc òa.

Hai điểm.

Giang Lãnh Nguyệt cắn môi, như thể sắp ngất.

Ta nhớ lại những ngày còn nhỏ, bạn bè đồng lứa đều chơi đùa bên ngoài.

Chỉ có nàng ở nhà, không ngừng học các kỹ nghệ.

Hễ lười biếng, mẹ sẽ đánh vào lòng bàn tay nàng.

Nàng từng lén ôm ta khóc, thì thầm:

"San San, muội không muốn làm Vương phi đâu, mệt mỏi quá.

"Nhưng sau một chuyến đi đến châu thành, nàng trở về lại càng chăm chỉ hơn. Giang Lãnh Nguyệt mặt đầy khát vọng, nói với ta:"San San, tỷ không thấy được phong thái của phu nhân tướng quân đâu.

Trời ơi, cây trâm vàng trên đầu bà ấy sáng đến mức chói mắt muội.

Bộ y phục bà ấy mặc lộng lẫy, nhẹ nhàng biết bao.

Yến tiệc hôm đó, những món ăn thật xa lạ.

Nhất Phiến Băng Tâm

Nếu muội làm Vương phi nương nương, chẳng phải sẽ còn uy phong hơn bà ấy, sống còn tốt hơn sao?"

Nàng nhét cho ta chút mứt quả, khẽ nói:

"Đừng để mẹ thấy, ăn trộm đấy. Nếu mẹ biết muội lấy đồ từ yến tiệc, sẽ nói muội nhỏ mọn.

"Đêm đó, ta ngậm viên mứt quả, mơ một giấc mộng ngọt ngào. Sau khi Giang Lãnh Nguyệt rời đi, ta vẫn luôn nhớ vị ngọt ấy."Đến lượt Lý cô nương.

"Quản sự ma ma nhắc nhở. Ta cầm lấy xúc xắc, nhẹ nhàng lắc một cái, mở ra. Quản sự ma ma liếc qua, nói:"Lý cô nương thắng… Ơ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!