Chương 9: (Vô Đề)

26.

Sau khi xuất cung, người khác đều oán trách ta nhiều chuyện. Chỉ quyên góp tiền đã là giản lược nhất rồi, vả lại bệ hạ cũng nói có thể góp tiền tùy tâm, vì sao ta còn nói muốn dốc hết vốn liếng làm gì?

Đến lúc đó nếu bọn họ không góp nhiều tiền bằng ta, chẳng phải bệ hạ sẽ trách cứ sao?

"Chư vị không cần phải lo lắng. Bệ hạ lòng dạ bao dung, nhất định sẽ không sinh lòng oán trách, có thể tùy theo năng lực cùng lương tâm của mình mà quyên góp nhiều hay ít. Người khác đều nói thương nhân coi trọng tiền tài, chỉ biết mưu tính. Chỉ là hiện giờ thiên hạ mới bình định, lẽ phải ngay trước mắt, quốc thái dân an*, đó mới là lúc chúng ta kiếm lời.

Tiền bạc có thể kiếm được, nhưng phải biết tiêu dùng đúng chỗ."

*quốc thái dân an là đất nước thái bình, dân chúng yên ổn

Ta xắn ống tay áo, bình tĩnh hòa nhã nói.

"Ngươi chỉ có một mình, đương nhiên là không phải lo nghĩ điều gì, ta còn có vợ con đang chờ, làm sao có thể cái gì cũng quyên góp?"

"Tôn huynh chưa bao giờ nghĩ đến con cái trong nhà mai sau sẽ như thế nào sao? Bệ hạ chưa từng nói xuất thân thương nhân không thể tham gia khoa cử. Ta và ngươi làm ăn, nếu có người thân làm trong triều, chẳng phải thuận lợi hơn rất nhiều sao? Đây là lúc tạo xuất thân tốt cho con cái trong nhà, chẳng lẽ bệ hạ sẽ quên chuyện ngươi đã làm sao? Quay trở về suy ngẫm lại đi!"

Mọi người liền không một ai lên tiếng, cân nhắc rồi rời đi.

Trong nhà nếu có người làm quan, đó chính là thay đổi xuất thân.

Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ còn không nhìn ra được hay sao?

"Ngũ nương chờ một chút."

Có người gọi ta, ta quay người nhìn lại.

Người đến ăn mặc giống thị nữ trong cung, áo xanh quần trắng, dáng người cao gầy.

Mặc dù hai má đã được thoa phấn, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn là đôi mắt nhỏ ngày xưa.

Chỉ là hiện giờ đã nở nang hơn, cách hành xử cũng theo chuẩn mực, là khí chất của một nữ nương.

"A Đào."

Ta khẽ gọi nàng.

Nàng vững vàng đi tới, lại chậm rãi quỳ gối trước mặt ta.

"Ngũ nương…" Nàng quỳ ở bên chân ta, khẽ nấc.

Ta nghiêng người đỡ nàng dậy, thay nàng lau đi giọt lệ ở hai má.

"Thật sự là nhiều năm không gặp, A Đào nhà ta đều đã lớn như vậy rồi nha!"

"Ngũ nương đã đi đâu? Không phải đã nói đi rồi về hay sao? Sao lại bỏ lại A Đào suốt ngần ấy năm mà không trở về? Người có khỏe không? Tại sao lại gầy hơn trước nhiều như vậy? Người không biết, không biết…"

Nàng vừa nói vừa khóc, đây chính là người bạn cũ ngày trước của ta nha!

Ít nhất nàng còn biết đường tìm đến ta.

"Ta không sao, chỉ là lúc ấy rất loạn, đường ta đi quá xa, nên tạm thời chưa thể quay về mà thôi!"

"Phu nhân muốn gặp người, đã xin chỉ thị của bệ hạ, ta liền dẫn người đi gặp nàng."

Ta đi theo A Đào, dọc theo con đường đá xanh cũ bằng phẳng, xuyên qua những tán cây và vườn hoa cúc.

Người bạn cũ của ta đang nằm trên một sạp giường nhỏ dưới mái hiên nhà, nàng mặc một bộ cung trang màu hồng, vòng eo cực kỳ thon gọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!