Chương 8: (Vô Đề)

21.

Cứ như vậy mặt dày mày dạn* sống qua ngày, chúng ta còn phải tiếp tục kiên trì, còn phải sống cho thật tốt, chỉ để một ngày nào đó có thể dẫm nát mọi thứ dưới chân, để mọi thứ được theo ý mình.

*nguyên văn "

" – "Tử bì lại kiểm" là một câu thành ngữ của Trung Quốc chỉ sự mặt dày, vô liêm sỉ

Nghe xem, đây là một chuyện vô cùng khó khăn! Nhưng ta vẫn muốn thử.

Đầu tháng hai, nghe Viên Anh nói Bùi Tiềm cùng Viên Thận đã trở lại, Bùi Tiềm bị thương ở chân, tạm thời đi lại khó khăn.

Người mà Bùi gia phái đi Bác Lăng cũng đã trở lại, mang theo một phong thư từ a mẫu.

Nàng đã đáp ứng Bùi gia từ hôn, Nhị ca ta muốn thú thê, Bùi gia nói không cần trả lại sính lễ, lại cho nàng thêm một trăm vàng.

Đợi đến khi Nhị ca thành thân, trong nhà sẽ dời đến Tây Kinh.

Bác Lăng đã đại loạn, không thể lưu lại lâu hơn, về phần ngày nào dời đi, nàng cũng chưa thể nói trước.

Nàng nói hiện giờ trong nhà không có ai tiện đón ta trở về. Nàng đã nói chuyện cùng Bùi gia, nếu có cơ hội, sẽ nhờ Bùi gia sai người đưa ta tới Tây Kinh, đến lúc đó sẽ lại tìm giúp ta một mối hôn sự tốt.

Ta không trách a mẫu, đương nhiên ta cũng sẽ không bao giờ nghe theo lời nàng nữa.

Ta không biết mối hôn sự tốt trong lời nàng tốt đẹp đến mức nào, chỉ là ta đã có được điều tốt nhất mà mình từng có, lại buộc lòng đánh mất nó.

Gần đây ta ngủ không ngon giấc, hốc mắt càng ngày càng thâm.

Mỗi lần đến Viên Anh đều mang đủ loại đồ ăn ngon, coi ta như người sắp  đói đến nơi.

Chỉ là ta không ngủ được, lí do không thể ngủ được có rất nhiều, chỉ là không thể nói cho người khác biết!

Viên Anh chê cười ta, nói ta có mắt như mù, một lang quân như Bùi Tiềm không thể xem thường, mối hôn sự nói bỏ liền bỏ như vậy. Nếu là nàng, nhất quyết sẽ không chùn bước, ít nhất phải chờ Bùi Tiềm quay trở lại, xem ý của hắn thế nào.

Điểm ấy ta không bằng nàng, ta không dám chờ. Nếu là từ chính miệng Bùi Tiềm nói ra lời từ hôn, ta làm sao có thể chịu nổi đây?

Không bằng cứ để như vậy, nếu sau này gặp lại, còn có thể vờ như không có chuyện gì mà nói với nhau một câu "Đã lâu không gặp, ngươi khỏe chứ?"

Viên Anh muốn tổ chức tiệc xuân, An Ấp đã lâu không mở tiệc chiêu đãi như vậy.

Dường như mùa xuân thực sự đến chỉ sau một đêm. Nhóm nữ lang diện đủ loại quần áo nhẹ nhàng, xông loại hương mà mình thích nhất, còn cài trâm cài đầu đẹp nhất.

Sóng mắt đong đưa hiện lên một khung cảnh lãng mạn, thực sự rung động lòng người.

Mặc dù người nhìn là ta, cũng phải nhìn tới ngây người.

Nghe Viên Anh nói, nữ lang được Bùi Tiềm và Viên Thận cứu cũng muốn tới, chỉ là a mẫu nàng không đồng ý, nói nàng đã mất đi tr. inh tiết, nếu muốn vào Viên gia, làm một Tiểu Nương đã là tốt lắm rồi.

Nàng gật đầu đáp ứng, đã đáp ứng làm Tiểu Nương, những nơi như vậy nàng liền không có tư cách tham gia.

Nàng sai ở chỗ nào? Chẳng qua vừa lúc gặp phải loạn thế, không thể kiểm soát được vận mệnh của chính mình mà thôi!

Lòng ta bỗng nhiên nổi lên cảm giác xót xa vô cùng, cho chính ta, cho nàng, cho rất nhiều nữ lang vùng vẫy trong thời loạn thế.

Rốt cuộc phải dùng bao nhiêu sức lực, mới không bị người khác tùy ý chi phối vận mệnh đây?

Viên Anh là chủ tiệc, nàng phải đi xã giao với nhiều người. Lúc Viên Thận tới tìm ta, ta đang đứng ngẩn người dưới mái nhà.

Sắc mặt hắn cũng không tốt, cổ áo vốn luôn phanh ra giờ đã được thắt kín kẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!