Chương 6: (Vô Đề)

15.

Hơn nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh, ta đoán rằng hắn đang ngủ, trợn mắt nhìn hắn.

Hắn nằm nghiêng người, cũng không ngủ, bộ dáng giống như là đang suy nghĩ.

Ta cũng không làm phiền hắn, ôm chăn xoay người đưa lưng về phía hắn. Đối với hắn, có phải ta quá mức bình tĩnh không?

Phải làm sao đây? Nhìn thấy hắn nghiêm túc trong từng lời nói, liền không đành lòng lừa dối hắn.

Ta tỉnh dậy rất sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, bởi vì có một con sông chảy qua, cây cỏ ven sông còn chưa bị khô héo.

Nhưng thậm chí ngay cả một giọt sương đọng trên lá cũng không có.

Có gió là điều tốt, nhưng ngay cả một cơn gió cũng không xuất hiện.

Ta rửa mặt, ở phía sau xe ngựa lục lọi, hôm qua ta đều đem hết bánh hấp cho bọn họ, sáng nay liền phải chịu cảnh đói bụng.

Trong lòng hơi áy náy, nếu lúc này ta có thể tìm được chút rau dại, đám người đêm qua cũng không đến nỗi phải đi cướp bóc trên đường như vậy.

Chỉ có thể nhịn đói.

"Hôm nay khiến cho các huynh đói bụng, là lỗi của ta."

Ta giải thích với mọi người.

"Không sao, đều là người đáng thương. Chúng ta sẽ sớm tới thành trấn, sẽ không bị đói nữa."

Tên hộ vệ của Bùi Tiềm rất dễ nhớ, Nhất, Nhị, Tam, Tứ,…

Bằng cách tương tự, ta cố gắng từ từ nhớ kỹ mọi người.

Người vừa nói chuyện là Bùi Nhất, rồi sẽ có một ngày họ sẽ có danh tính của riêng mình. Không biết vì sao ta lại kiên định với ý nghĩ này.

Bùi Tiềm tỉnh dậy khi trời đã sáng, mặt trời đang treo trên đầu khiến thời tiết vô cùng nóng nực.

Bùi Tiềm bảo ta lên xe ngựa đợi, ta cũng không từ chối.

Kỳ thực, trong xe ngựa còn oi bức hơn cả bên ngoài, chỉ là tránh được việc phải phơi nắng dưới ánh mặt trời đang ở trên đỉnh đầu.

Ta dựa người vào vách xe chậm rãi đong đưa quạt, lười cử động, cũng lười nói chuyện.

Bùi Tiềm vẫn là dáng ngồi đoan đoan chính chính, lật xem sách ở trên bàn.

Hắn làm gì cũng không nhanh không vội, rõ ràng là giống ta, khắp trán đã đầy mồ hôi.

"Thật ra công tử không cần phải đến đó, trời nóng như vậy, ra ngoài phải chịu khổ rồi."

"Ngươi chịu được, ta cớ gì lại không chịu được?"

Hắn giương mắt nhìn ta, nâng khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu.

Ta không muốn nói chuyện, hắn cảm thấy mình chịu được thì coi như là chịu được đi!

Tóm lại hắn cũng không giống với mấy tên đệ tử thế gia nhàn tản, chỉ biết ăn bừa bãi rồi chờ *, muốn làm chuyện gì tự nhiên là có chủ đích.

*nguyên văn là hỗn cật đẳng tử, nghĩa là sống an phận, không muốn làm gì cả

Hắn thấy ta không đáp lại hắn, liền thật sự nở nụ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!