10.
Mùa xuân năm nay mưa nhiều, nhưng mùa hè ngày nào trời cũng nắng, rau ta trồng lần lượt mọc lên, tất cả đều nhờ vào giếng nước trong sân.
Mọi người đều kiệt sức, nếu không có việc gì thì không ai muốn ra ngoài, việc kinh doanh vì vậy cũng không được suôn sẻ như thường lệ.
Khi còn ở Bác Lăng, con gái trong nhà chúng ta cũng không được phát băng, ta đã sớm quen rồi.
Ta vẫn canh ở cửa tiệm như thường lệ. Ta đã hẹn từ trước, vài ngày nữa ta sẽ giao hàng khách hàng muốn mua đến tận nhà.
A Đào sợ nóng, ta liền sai nàng trông coi cửa hàng.
Năm nay mùa màng không tốt, là một năm tai ương, thế đạo đã loạn như vậy, không biết mùa thu sắp tới sẽ ra sao.
Muốn mở thêm cửa tiệm, nhưng ta không có đủ tiền cũng không có cách nào.
Ta nhớ tới Bùi Tiềm, ta vẫn còn nợ hắn rất nhiều tiền! Không biết hắn có muốn thử sức một lần với ta không?
Hắn là người nghiêm túc như vậy, không biết có quan tâm đến tiền bạc không?
Ta hẹn hắn, vào một buổi xế chiều lặng gió hắn đúng hẹn tìm tới.
Ta vừa mới đóng cửa tiệm, hắn cũng vừa lúc tới.
Trên tay hắn còn cầm chuôi quạt, chiếc chuôi được làm bằng ngà voi, bức tranh thủy mặc trên mặt quạt mang theo vẻ phong nhã.
Hắn mặc một chiếc áo bào rộng, dáng đi đoan chính, vóc người sinh ra đã cao, tóc cũng không xõa xuống mà được búi gọn trên đỉnh đầu.
Thật sự mang vẻ tuấn tú phong nhã.
Trong nhà không có món gì ngon để chiêu đãi hắn, toàn là rau tươi trồng ngoài sân mà ta tự tay trồng.
Ta hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay lại muốn kính hắn một chén.
"Trước hết, tạ ơn công tử đã có tình nghĩa tặng tiền." Ta nâng chén lên rồi uống cạn rượu trên tay.
"Lại tạ ơn công tử đã tặng bức tranh. Nếu không có công tử không biết Kha Ảnh hôm nay sẽ có bộ dạng thế nào."
Ta lại uống thêm một ngụm rượu trong chén.
Hắn nhìn dáng vẻ uống rượu của ta, giật mình, khóe miệng giật giật, với hắn mà nói cũng coi như là mỉm cười đi?
"Nên cho ta thời gian để ngăn ngươi lại." Hắn nâng chén lên rồi uống cạn.
Chỉ là một chén rượu nhưng cách hắn uống lại trông thật tiêu sái.
"Vì sao phải ngăn lại?" Ta lại rót cho hắn thêm một chén.
"Ngươi là nữ nương, say rượu không tốt."
"Sao lại không tốt?" Ta cười hỏi hắn.
"Nếu nam tử uống rượu cùng ngươi, có mưu đồ gây rối với ngươi, ngươi say rượu, đến lúc đó biết phải làm sao?"
Hai tay hắn hơi chắp trên đầu gối, lưng vẫn thẳng tắp, không hề giống một công tử cao quý mà giống như một vị võ tướng hơn.
Cách hắn nói chuyện cũng không hề có ý đùa cợt, hẳn là một người rất nghiêm túc!
"Công tử, ngài không cần lo lắng, nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, ngài không nhất thiết phải để tâm. Hôm nay mời công tử đến đây vì có chuyện cần bàn. Nếu đã như vậy, ta nên thể hiện thành ý. Công tử chỉ biết ta là Thôi gia Ngũ nương, đối với chuyện nhà ta thì biết được bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!