Tưởng Khâm bị vặn tay chỉ cảm thấy đau đớn, cánh tay nhanh chóng tê dại, sau đó chẳng còn cảm giác gì.
Đỉnh điểm của đau đớn chính là không còn cảm thấy đau nữa, chỉ có thể dùng lý trí trí để an ủi rằng "Tôi chắc chắn đang rất đau", sau đó là cảm nhận được sự sợ hãi vây quanh.
Đây chính là cảnh cáo trong tiềm thức rằng cơ thể đã bị tổn thương.
Trong giây lát đầu óc Tưởng Khâm trở nên minh mẫn, có thể nhận ra rằng Phương Nguyên đang quỳ một chân lên lưng mình, cúi đầu xuống hôn cổ mình.
Vì động tác này mà lực trên ngón tay hắn hơi lỏng lẻo, Tưởng Khâm lập tức dùng sức mạnh toàn thân xoay người lại, đè đầu gối xuống bụng Phương Nguyên từ phía trên.
Nhưng Phương Nguyên phản ứng rất nhanh, bắt lấy cổ chân anh, hai ngón tay cấu véo. Động tác này chuẩn xác cực kỳ, khiến Tưởng Khâm đau réo lên ngay: "—–A!
". Sau đó theo phản xạ rút chân lại. Phương Nguyên tức điên lên, hỏi:"Phục hay không?"
"Cút đi!"
Phương Nguyên ngừng một lúc, cho dù giận dữ thế nào hắn cũng biết đây là Thời Tinh Giải Trí, Tưởng Khâm là quyền tổng giám đốc, bên ngoài là nhân viên của công ty, nếu bạo lực thì chỉ có chết.
Hắn vốn bị Tưởng Khâm chọc giận, còn muốn cấu véo cho thỏa. Tưởng Khâm trời sinh đã có làn da thơm ngát, bao năm qua lại sống sung sướng an nhàn, da dẻ mềm mại đến nuột nà, khiến cho Phương Nguyên không còn biết chừng mực.
Hiện giờ hắn đang cấu véo cổ chân Tưởng Khâm, cảm thấy hơi hối hận vì đã quá tay, nhưng mà hắn không cam lòng, chỉ biết quỳ một chân lên người Tưởng Khâm thở hổn hển, nhìn anh hung tợn.
Giằng co chưa đến vài giây, Tưởng Khâm bị đau nên ngừng lại, sau đó lập tức đưa tay lên tát thật mạnh.
"Bốp
"một tiếng, Phương Nguyên ngã phịch xuống đất, Tưởng Khâm chệnh choạng đứng lên liền chạy thẳng ra cửa. Bên ngoài đều là người của Thời Tinh Giải Trí, Phương Nguyên làm sao có thể để anh không chỉnh chu mà chạy ra ngoài? Vậy nên hắn lập tức đứng dậy đuổi theo. Chân Tưởng Khâm bị cấu véo nên không chạy nhanh được, bị Phương Nguyên chặn lại, làm đổ cái bàn."———Phương Nguyên anh điên rồi! Cút đi!"
Phương Nguyên phẫn nộ hỏi: "Em chạy cái gì?!"
Tưởng Khâm căn bản không để ý hắn, quay lại lạnh lùng nói: "Người đâu, người đâu!!"
"Rầm
"một tiếng, hai kế toán đập cửa chạy vào, trông thấy tình thế như vậy đều ngẩn người ra, kế toán lớn tuổi có phản ứng trước, lật đật đỡ Tưởng Khâm đứng dậy, người còn lại xông lên cản Phương Nguyên, sau đó há mồm định gọi bảo vệ. Nhưng chưa kịp gọi, Tưởng Khâm đau đến run rẩy đã hô lên:"Đừng hoảng! Đừng gọi người! Đóng cửa lại!"
Kế toán trẻ chạy vội ra đóng cửa, suýt chút nữa bị vấp ngã.
Khủy tay trái của Tưởng Khâm bị cụp xuống một cách bất thường, chân phải không thể tiếp đất, đau đến mặt trắng bệch. Trong lòng Phương Nguyên hơi hoảng hốt, nhìn Tưởng Khâm đổ mồ hôi lạnh liên tục lại hối hận vô cùng, nghiêm mặt đứng một bên.
Kế toán lớn tuổi run run bàn tay mở cúc áo Tưởng Khâm ra, cúc thứ hai và cúc thứ tư trên áo sơ mi đã sắp rơi ra rồi, xương quai xanh lộ gần hết ra bên ngoài.
Có lẽ anh rất rất đau, tóc mái đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, khóe mắt hơi ửng đỏ, con mắt như hồ nước, trông đáng thương vô cùng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
"Gọi điện cho bác sĩ đến nắn lại xương giúp tôi, tôi trật khớp rồi." Tưởng Khâm thở hổn hển căn dặn:
"Còn nữa, nói với những cảnh sát này, đã có những gì muốn rồi thì đi đi! Chuyện hôm nay không được nói ra bên ngoài dù chỉ một chữ!"
Phương Nguyên hậm hực nói: "Tưởng Khâm…."
"Cút!"
"Em hãy nghe anh nói…."
"Cút!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, sau đó kìm nén lửa giận: "—–anh không muốn làm tổn thương em, em đã bị Cận Viêm tẩy não hoàn toàn rồi, không biết đằng sau chuyện này nguy hiểm thế nào, bất kỳ ai bị cuốn vào đều….."
"Đừng ra vẻ thiên sứ chính nghĩa gì đó với tôi nữa, cùng lắm anh chỉ là một con chó của đám người bên trên thôi! Tuy Cận Viêm không đúng, nhưng anh ấy không hại người, vậy mà anh cũng đòi đến uy hiếp tôi?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!