Tưởng Khâm bị mảnh đạn sắc bén đâm vào bụng, nguy cơ bị vỡ mạch không lớn. Nhưng trên đường tháo chạy gặp nhiều chấn động, mảnh đạn trong bụng di chuyển qua lại, cắt nát vô số mạch máu xung quanh.
Bởi vì mất máu quá nhiều, lúc đến bệnh viện rồi anh hoàn toàn mất đi ý thức. Cận Viêm vội vã liên lạc tới những nơi liên quan ở thành phố S, lúc đến bệnh viện cũng bị đẩy vào phòng mổ.
Cận Viêm tái mặt, đưa một dãy số cho tên thủ hạ: "Gọi vào số này, nói cho họ biết là con trai họ đã xảy ra chuyện, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, có đến hay không.
"Tên thủ hạ ngẩn người, rồi mới nhận ra đây là cha mẹ Tưởng Khâm. Tưởng Khâm không giữ liên lạc với người nhà, bao năm qua ai ai cũng đã tận mắt nhìn thấy. Có tin đồn là Cận Viêm cướp vợ từ tay người nhà ở quê, cũng có tin đồn là hắn lừa con người ta, gì cũng có cả. Theo như lời Cận Viêm nói về phản ứng của cha mẹ Tưởng Khâm mà nói, những lời đồn này có tám chín phần là thật. Tên thủ hạ vừa nơm nớp lo sợ vừa gọi đi, còn suýt nữa làm rơi điện thoại:"Xảy, xảy ra chuyện gì? Nó bị làm sao?
Bị trúng đạn?"
"Anh Tưởng đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh, còn chưa có kết quả. Nếu hai bác muốn đến thăm……" Cũng may đầu óc tên thủ hạ còn linh hoạt: "Bằng không bác cho cháu địa chỉ, cháu kêu xe đến rước?"
Bà Tưởng run rẩy còn chưa nói được lời nào, Lê Mông đứng ở đằng sau đã hét lên địa chỉ. Tên thủ hạ vừa nghe thấy tiếng của tiểu thái tử, lập tức đứng thẳng người: "Vâng! Tôi lập tức cho xe đến!"
Lê Mông gào lên:
"Tôi nhớ kỹ giọng chú rồi! Mười phút sau mà còn chưa đến, tiểu gia đây tìm chú tính sổ!"
Lúc này Cận Viêm đang ở bên ngoài phòng phẫu thuật, ông Tưởng vừa nghe thấy bốn chữ "ở bệnh viện tỉnh
", bỗng nhớ đến có rất nhiều hàng xóm đang làm việc ở khoa chỉnh hình, lỡ may có ai đó bắt gặp, bọn họ không giấu mặt đi đâu được. Nhưng bà Tưởng lại bị Lê Mông túm áo kéo ra ngoài, trong tình thế cấp bách này đã quên mất vấn đề trên. Lúc họ đến nơi, phòng cấp cứu vẫn đỏ đèn, Cận Viêm ngồi trước cửa ngơ ngác, cả người trĩu nặng. Lê Mông run run rẩy rẩy hỏi:"Ba, mẹ con đâu?
"Cận Viêm nhìn nhóc bằng đôi mắt hoe đỏ, nói không nên lời. Lê Mông kéo cổ tay hắn không ngừng, lẫn trong giọng nói dường như có tiếng nức nở:"Mẹ con đâu? Tưởng Khâm đâu? Mẹ sao rồi?
Ba nói thật cho con đi!"
Cận Viêm vuốt nhẹ đầu nhóc, một lúc sau mới ngập ngừng nói: "Ta thật có lỗi, lúc hai ta đi cùng nhau, bọn Campuchia kia…."
Bà Tưởng lên tiếng hỏi: "Không phải nó bị cậu làm liên lụy sao? Không phải nó đỡ đạn cho cậu sao? Từ nhỏ nó đã ngoan như thế thì làm sao đắc tội với ai được?! Cậu nói đi! Nói đi! Tôi sẽ không để yên cho nhà họ Cận!"
Bà Tưởngvừa rơi nước mắt vừa muốn bước lên, lại bị bọn thủ hạ cản lại, suýt nữa làm bà vấp ngã, bấy giờ mắt bà đã đỏ hoe, bà gào lên:
"Lại còn muốn đánh người nữa! Tên họ Cận kia cậu không phải là người! Cậu dám hại chết con tôi, tôi sẽ không để cậu yên, tôi…."
Ông Tưởng vội vàng tiến đến che miệng bà lại: "Đừng làm ồn! Còn chưa đủ mất mặt sao!"
Đang lúc mọi người náo loạn ầm ĩ, bỗng phát ra một tiếng kêu thất thanh —– không biết là do kinh hoàng hay là sợ hãi, Lê Mông nhắm mắt lại rồi ngã xuống yếu ớt.
Trùng hợp là anh hai họ Cận ra ngoài giải quyết công việc, đang cùng một toán người từ thang máy bệnh viện đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy đứa cháu độc nhất dòng họ đang bất tỉnh, một bà lão tóc tai bù xù đuổi theo Cận Viêm muốn đánh, bác sĩ cầm ống thở oxy chạy tới….
Cả một đám người lộn xộn.
Lê Mông bất tỉnh vài phút cũng từ từ hấp thụ oxy mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã có một hàng lệ rơi xuống.
Cận Viêm nhìn thấy lại đau lòng, nắm tay nhóc nói: "Tưởng Khâm sẽ không sao đâu."
Với gương mặt tái nhợt, Lê Mông gật đầu: "Tưởng Khâm….. bị thương ở đâu?"
"Bị đạn bắn vào bụng, lái xe lại quá nhanh nên viên đạn xoáy vào sâu hơn…."
Cận Viêm không nói tiếp được nữa.
Nếu không phải vì Tưởng Khâm lái xe như bay dẫn hắn trốn thoát, bằng không hiện giờ hẳn là cái tên Đông Nam Á không muốn sống này mới phải là người nằm trong phòng phẫu thuật. Hoặc là rủi ro hơn, đã có một xuất trong nhà xác rồi.
Hắn đã từng thề cả đời này sẽ không để Tưởng Khâm chịu khổ nữa, mà hắn cũng thường làm như vậy, tất cả tài sản đều dưới quyền sở hữu của gia đình, mua gì cho Tưởng Khâm cũng phải chọn đi lựa lại mấy lần, chỉ cần Tưởng Khâm hơi đau đầu hắn đã lo lắng cả buổi.
Mặc dù khi nóng giận cả hai sẽ lôi nhau ra đánh một trận, nhưng số lần hắn bị Tưởng Khâm đánh cũng không ít. Năm ngoái Tưởng Khâm giận hắn, chín tháng không cho hắn chạm đến dù chỉ một đầu ngón tay, hắn cũng thật sự không dám giở trò.
Hắn muốn thực hiện lời hứa của mình, đôi khi cũng rất đắc ý, cảm thấy mình chăm sóc Tưởng Khâm chu đáo lắm. Trên đời này có rất nhiều đàn ông tự cho mình là tốt, nhưng mấy ai có thể cho vợ một cuộc sống thoải mái, trung thành cả đời, thề không thay đổi, lại còn có thể vừa làm việc nhà vừa giặt quần áo cho con vừa nấu cơm như hắn chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!