Chương 37: (Vô Đề)

Ở nơi tiệm trà, đêm hôm khuya khoắt trên đường không có bóng người, Tưởng Khâm đạp chân ga đến mức tối đa, nhìn sang kính chiếu hậu thấy hai tên Campuchia ngồi trên Honda đang đuổi theo sát nút.

Cận Viêm nổi nóng:

"Thằng chó Cát Miệt này! Đúng là điên rồi!"

Tưởng Khâm đập vô lăng: "Mấy ngày không có em ở thành phố H anh đã làm gì?"

Câu hỏi này thật sự hỏi trúng tim đen, Cận Viêm ngập ngừng: "Anh vội muốn tìm em, hành động có hơi cực đoan…

"Nháy mắt xe Tưởng Khâm đã phóng vù, bỏ lại một khoảng cách xa, nhưng vài giây sau đã nhìn thấy ánh đèn xe Honda ở giao lộ. Cận Viêm quay đầu lại nhìn một giây, nhíu mày:"Không xong, một chiếc ở đằng sau rồi, chiếc còn lại có thể bám bên hông chúng ta."

"Gần đây có một đồn cảnh sát…."

"Không được, bọn chúng đều là những thằng ôm bom liều chết, dám nổ súng ở Trung Quốc đại lục, có thể đã dự định chết chắc. Em không biết bọn chúng giết người không chớp mắt, lại chạy đến đồn cảnh sát, chắc chắn chúng sẽ đuổi theo giết em trước rồi mới nói…."

Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Tưởng Khâm lái nhanh như tên bắn, lại lách sang bên trái để tránh một chiếc xe đang đi tới.

Vì thân xe bị nghiêng quá độ, dây an toàn của Cận Viêm đập mạnh vào cửa kính bên phải, còn Tưởng Khâm chỉ bị xê dịch vị trí, dồn sức xoay vô lăng một vòng, xe gầm lên tức khắc rồi chạy thẳng.

"Em không sao chứ Tưởng Khâm?

"Tưởng Khâm chưa kịp trả lời thì đột nhiên chiếc xe bám hông bọn họ chạy lên phía trước, sau đó đảo chiều, rồi chỉa mũi súng vào cửa kính. Tưởng Khâm nghiêm giọng:"Nằm xuống—-!"

Hai người đồng thời cúi đầu, một tiếng "bùm

"vang lên. Tốc độ của xe cộng thêm tốc độ viên đạn đã làm cửa kính xe bị vỡ chỉ trong chốc lát, rơi xuống toàn bộ, theo quán tính đổ lên đầu họ. Cận Viêm gảy vụn kính ra, lấy ra chiếc điện thoại trong ***g ngực để gọi cho anh Hai. Trong lúc nguy cấp này hắn không có thời gian để"alo", trực tiếp rống vào điện thoại:

"Bọn em đang ở khúc giữa đường Hoàn Thành! Gần đồn cảnh sát thành phố S! Đang bị bọn Campuchia đuổi giết, anh mẹ nó mau ra!"

Tiếng kính vỡ ồn ào vô cùng, giống như mưa to làm nhiễu đường truyền, một lúc sau Cận Viêm mới nghe tiếng anh Hai trong điện thoại: "Cái gì? Cậu nói cái gì?"

"Tôi X mẹ anh! Ông nói ông đang ở giữa đường Hoàn Thành, bị bọn Campuchia đuổi giết! Mau ra!"

Anh Hai nổi nóng: "Mẹ tao chết rồi! Đứng yên tại chỗ mười phút!"

Anh Hai họ Cận ở thành phố S có mấy em trai rất hợp ý, vậy nên có ba ngày thì hết hai ngày vui vẻ với các em. May mà lúc này lão đang nằm trên đùi một em xem TV, nếu không chờ Cận Viêm gọi đến trung tâm cá độ bóng đá ở thành phố S, nơi lúc nào cũng có thể có người đến, thì đừng nói có đủ tiếp viện hay không, bọn họ đến nơi cũng vừa lúc hắn và Tưởng Khâm bị mang đi hỏa thiêu rồi.

Cận Viêm vừa chôn đầu xuống ghế vừa gọi điện thoại gian khổ, lại liên lạc với họ Cận ở thành phố S mượn người và xe, liên hệ đến tuyến đường tốt, hẹn nhau ở cuối đường sẽ có xe khác hộ tống trong lúc này thì Tưởng Khâm nhanh chóng ngoặt đường, mỗi lần ngoặt lại làm đầu Cận Viêm đụng vào cửa xe, đau không nói nên lời.

Thật vất vả mới sắp xếp xong, Cận Viêm cúp điện thoại, thét lên: "Tưởng Khâm em không sao chứ?"

Tưởng Khâm dường như nói gì đó, nhưng gió lớn quá không nghe rõ.

"Em không sao chứ? Tưởng Khâm! Tưởng Khâm!"

Tưởng Khâm bình thản như nước, nói: "Em không sao."

Ban đầu Cận Viêm sợ như sắp chết, không dễ gì có thể thở phào nhẹ nhõm được, thế mà chiếc Honda kia lại điên cuồng hướng về phía này, chốc lát đã ở ngay trước mắt!

"Cẩn thận——–

"Cận Viêm còn chưa nói xong, Tưởng Khâm đã lao xe ra khỏi vị trí, nháy mắt đã dạt vào vỉa hè. Cận Viêm chỉ cảm thấy đuôi xe bị va chạm một chút, vậy mà cả người đều bị bật lên cao. Sau đó xe của họ va chạm quanh chiếc Honda, từ vỉa hè quay lại đường lớn. Tưởng Khâm dừng cũng không dừng, lập tức chạy như bay."Đờ mờ cái đầu này…. Tưởng Khâm chiêu ấy của em tuyệt lắm, lúc lấy bằng không thấy em luyện…"

Tưởng Khâm không phản ứng lại, bỗng hô lên: "Cúi đầu xuống!"

Cận Viêm phản xạ có điều kiện khom người xuống, ngay lúc đó cửa sổ đằng sau bị nổ, trong xe tràn đầy xác đạn.

Giây phút đó thật không phải đùa, lực bắn đạn của súng bắn tỉa đến gấu cũng phải chết nữa là chiếc xe nhỏ hẹp thế này, chỉ cần sượt qua cũng rớt miếng thịt chứ chẳng chơi. Nếu ai mà bị đống đạn đó bắn trúng người, chắc chắn người đó sẽ đứng trên bờ vực sinh tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!