Khi Cận Viêm đang ngồi trong tiệm trà chờ Tưởng Khâm thì lấy điện thoại ra gọi cho Quan Phong.
Từ trước đến nay Quan Phong nói chuyện qua điện thoại luôn luôn lời ít ý nhiều, nếu có thể chấm dứt cuộc trò chuyện trong mười giây tuyệt đối không kéo dài đến giây thứ mười một, giống như trong một giây đó di động có khả năng phóng xạ làm làn da hắn lão hóa thêm mười năm vậy.
Nhưng sau mười giây họ bàn bạc chuyện làn ăn với nhau, vào giây thứ mười một, Cận Viêm nói mình vừa đến nhà Tưởng Khâm thưa chuyện, Quan Phong phá lệ nghe hắn kéo dài thêm năm phút, không hề có ý muốn ngắt cuộc gọi.
"Chuyện kế toán viên nhà cậu với Vệ Hồng không khác nhau lắm," cuối cùng Quan Phong cũng nói, "Tôi thật không có ấn tượng tốt với cha mẹ Vệ Hồng, nói cậu nghe, đến giờ họ còn nghi ngờ đống quần áo nhà cửa của đạo diễn Đoàn thật ra đều là của Vệ Hồng mua hết, vì chuyện này mà ầm ĩ mấy lần."
Suýt nữa Cận Viêm đã không thể hồi phục tinh thần.
"Nhưng mà về mặt này đạo diễn Đoàn ứng xử tốt hơn cậu nhiều, Vệ Hồng ra mắt cũng đã lâu, tiền kiếm ra được hơn một nửa đều bị người nhà tìm đủ mọi cớ moi móc, mà đạo diễn Đoàn còn chưa nói gì. Thật ra đạo diễn Đoàn được giáo dục rất tốt, đối xử với Vệ Hồng cũng không tệ, mẹ đạo diễn Đoàn còn nhận cậu ta làm con nuôi."
Cận Viêm không chịu đựng được nữa lên tiếng: "Tôi nói cho anh hay, dù cha mẹ của Vệ Hồng có ghét bỏ thì cũng chỉ ghét bỏ mỗi mình đạo diễn Đoàn, với con mình thì không nhẫn tâm như vậy. Anh xem cha mẹ Tưởng Khâm không chỉ hận riêng tôi, mà thấy con mình là như thấy kẻ thù, chuyện này giống nhau sao?
Năm xưa họ phản đối tôi với Tưởng Khâm còn có thể hiểu là họ quá yêu con mình sợ con theo tôi sẽ chịu khổ. Bây giờ chúng tôi sống với nhau hai mươi năm rồi, tên ngốc cũng biết vợ chồng sống với nhau hai mươi năm cũng đã hơn nửa cuộc đời, vậy mà họ còn ra lệnh cho Tưởng Khâm phải chia tay, anh nói xem sao họ có thể nhẫn tâm như vậy?"
Quan Phong kinh ngạc: "Trước đây cậu không như vậy à? Còn nói nhà họ Tưởng ỷ thế hiếp người, không tốt đẹp gì, hận đến nỗi không muốn Tưởng Khâm quay về nữa sao?"
"Này, tôi thấy cậu ấy thương tâm quá tôi không chịu nổi."
"Vậy mà cũng không chịu được, nếu buộc phải gặp mặt thì cậu làm sao?" Ngữ khí Quan Phong bắt đầu chống đối: "Có biết nửa năm trước vì sao tôi không hợp tác với công ty Viễn Dương Cự Luân của Hongkong không?"
"Tôi nghe đạo diễn Đoàn nói những người như anh không bao giờ ăn mặc tử tế khi đàm phán…."
"À, cái đó cũng là một trong những nguyên nhân." Quan Phong nói, "Nguyên nhân chính cũng là do Vệ Hồng bọn họ. Vốn là có một diễn viên thế thân nọ, đứa con cả của Viễn Dương Cự Luân và người này đang sống với nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Cuối cùng sau khi bị người nhà phát hiện, uy hiếp không được, đành bắt người này trói lại giết chết, còn lừa cha mẹ người ta là người ta đã ra nước ngoài —— cũng may Vệ Hồng dư thừa tinh thần trọng tình trọng nghĩa, trong bữa tiệc cưới của con họ năm ngoái, Vệ Hồng cũng được cầm thiệp mời, vừa thấy tên người kết hôn trên giấy liền vội xông lên đánh chết chú rể….
Nếu không có đạo diễn Đoàn đứng gần đấy thì mọi chuyện cũng không êm xuôi được như vậy."
Cận Viêm ngạc nhiên: "Thì ra scandal Vệ Hồng đánh người năm ngoái là có thật à?"
"Ừm, thật đáng thương, nếu không bị Vệ Hồng đánh, chú rể kia đến giờ chắc còn chưa biết người yêu của mình đã chết. Sau đó hắn ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bây giờ không biết ở đâu. Thật ra tôi thấy, làm người như vậy nhu nhược quá, sao hắn không cắt cổ chết theo người yêu đi?"
Cận Viêm ngây ra không nói một lời.
"Tôi nghe Vệ Hồng kể chuyện này, liền dẫn người về, vẫn là không nên làm ăn với người nhà này thì hơn." Quan Phong lắc đầu, nói tiếp:
"Dù sao người nhà của kế toán viên không giết cậu, cùng lắm chỉ có chú Ba cậu ấy muốn tống cậu vào tù thôi, vậy nên nếu nhịn được thì nhịn đi. Có gì đến lễ đến tết lại mang kế toán viên về nhà khấu đầu, cha mẹ cậu ấy thích nhận thì nhận, không muốn nhận hai người cũng không ngại con mắt họ, không phải tốt hơn sao?"
Cận Viêm trầm mặc cả buổi mới nói: "Được, A Quan đại công tử, hiếm khi thấy anh nói nhiều thế, vậy kể thêm mấy thứ quà cáp động lòng người đi."
"Đó là chuyện tôi khinh thường nên lấy ra dạy dỗ các cậu." Quan Phong lạnh lùng nói: "Cậu nghe theo đi Cận tổng, sau này đòi tôi dạy tôi cũng không dạy cho đâu."
Ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên, Hellen cung kính hỏi: "Quan tổng tôi mang đến rồi, bây giờ xử lý luôn sao?"
"Ừm, đây là cái gì?"
"Kem chống lão hóa, tôi thấy ngài nói chuyện điện thoại lâu quá nên tự chủ trương đi lấy cho ngài một hũ."
"Để xuống."
Cận Viêm: "……………."
Vừa đúng lúc Tưởng Khâm đẩy cửa tiệm trà vào, sau khi nhìn quanh một vòng thì bước nhanh về bên này. Cận Viêm nói nhanh vào điện thoại một câu: "Tưởng Khâm đến rồi không nói nữa.
"Sau đó tất bật cúp máy. Nghe thấy tiếng bên kia như có như không, có vẻ Quan Phong cũng không muốn nói thêm điều gì. Cận Viêm hắng giọng để thông cổ, thậm chí còn nâng tay lên sửa lại cà vạt. Tưởng Khâm đến trước mặt hắn, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã nghe hắn vội vàng nói:"Vợ ơi, chúng ta mang Lê Mông về nhà đi."
Tưởng Khâm chỉ quay đầu qua nói với nhân viên: "Đống Đính Ô Long.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!