Chương 33: (Vô Đề)

Tưởng Khâm nằm trên sô pha đến tận chiều hôm sau mới có thể miễn cưỡng đứng dậy xuống lầu.

Đầu gối anh sưng to, dường như không còn cảm giác, đã cứng ngắc còn không thể gập duỗi, chỉ có thể vịn tường chậm rãi đến thư phòng.

Ông Tưởng đang ngồi trên ghế gỗ lim, thấy anh hơi bất ngờ, lại lập tức thở dài:

"Tội gì con phải xuống xuống dưới này! Cứ nằm nghỉ cho khỏe không được sao?"

Tưởng Khâm không nói gì mà định quỳ xuống, bà Tưởng từ ban công vào thấy vậy bèn cản lại:

"Đừng động đậy đừng động đậy! Còn trẻ thì phải cẩn thận không lại mang tật."

Bao năm qua Tưởng Khâm chưa từng được nghe mẹ nói như vậy với mình, đôi mắt lập tức đỏ lên. Ông Tưởng trông thấy xót xa vô cùng, mềm giọng nói: "Lớn vậy rồi mà còn không hiểu chuyện, lỡ như đầu gối có vấn đề thì biết làm sao? Nếu trước đây… làm gì có ngày hôm nay…."

Nói xong cũng thấy bản thân mình khó chịu: "Đúng là của nợ mà."

Nước mắt Tưởng Khâm đã nhạt nhòa rơi xuống, sau một lúc nghẹn ngào mới có thể gắng gượng phát ra âm thanh khàn khàn: "Vâng… là con bất hiếu… Bây giờ nói gì cũng đã muộn, cả đời con, thật sự xin lỗi ba mẹ….

"Suy cho cùng bà Tưởng cũng là phụ nữ, tâm tư yếu mềm không chống đỡ được, suýt nữa đã ôm đứa con hai mươi năm không gặp khóc rống. Ông Tưởng nhìn họ thở dài, được một lúc lại đứng lên đi pha trà, đưa cho đứa con và người bạn già mỗi người một cốc, miệng lầm bầm:"Không giống nhau! —–Không giống nhau!"

Tưởng Khâm khóc, thật sự là muốn đem hết nước mắt hai mươi năm qua tích tụ rơi xuống. Trước đây trong sách anh đọc có viết rằng một người vì thương tâm quá độ mà khóc đến mù hai mắt, nhưng không hiểu vì sao, đến hôm nay mới cảm nhận được khóc là có cảm giác gì, mọi thứ ngay trước mặt đều nhạt nhòa, mở to mắt ra cũng thấy cay cay.

Cuối cùng Lê Mông cũng chạy đến ôm hai mẹ con khóc cùng, đọ xem ai khóc to hơn ai. Đứa trẻ này càng khóc càng to, lại kéo kéo góc áo ông Tưởng nói:

"Nội ơi nội đừng trách ba con nữa được không? Ba vẫn luôn nhớ đến ông bà, thường hay một mình lén cầm ảnh ông bà khóc đó."

Ông Tưởng nhất thời xúc động, không hề phát hiện Tưởng Khâm đã xa nhà hai mươi mấy năm trời thì làm sao có ảnh cha mẹ, chỉ biết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lê Mông mà đau lòng không nguôi.

Khóc lóc thảm thương đến giờ cơm chiều, Lê Mông vô cùng ngoan ngoãn cùng bà Tưởng ra ngoài nấu cơm. Chỉ còn hai cha con ngồi đối diện nhau ở thư phòng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.

Ông Tưởng uống trà cả buổi, bỗng tự nhiên mở miệng hỏi: "Mấy năm nay đang làm việc gì?"

"Làm nhân viên kế toán cho một công ty, lần này về đã xin nghỉ dài hạn, bảo là không biết chính xác khi nào về."

Vì khóc lớn mà giọng Tưởng Khâm khàn đi, thấp giọng nói: "Vốn nghĩ nếu không được vào nhà thì sẽ ở luôn ở thành phố S, tìm một công việc khác."

"Nhân viên kế toán?"

Ông Tưởng hừ một tiếng, "Kinh tế khó khăn lắm à?

"Thu nhập làm nhân viên kế toán đối với Tưởng Khâm mà nói thì cùng lắm chỉ đủ cho mình và Lê Mông mua đồ ăn vặt, đi xem cừu mà thôi. Thu nhập chính của anh là từ 12% cổ phần ở Thời Tinh Giải Trí cùng với lợi nhuận thu được từ đầu tư đồ cổ. Nhưng nếu giải thích thì sẽ dính líu tới Cận Viêm, Tưởng Khâm sợ ba anh giận, nên chỉ nói mơ hồ:"Tạm được ạ."

"Thật ra ba đã lường trước là con sống không đến nỗi, những thứ thuốc men và nhân sâm con gửi về đều là hàng quý hiếm." Ông Tưởng ngừng một lúc, đang nói lại chuyển:

"Nhưng như vậy cũng không đúng! Con là một thằng đàn ông, kiếm được biết bao tiền biết bao miếng ăn, không thể phụ thuộc vào người khác được! Con sống ngây ngô đến bây giờ, chỉ rơi vào hai chữ, hồ đồ!"

Tưởng Khâm không muốn cãi nhau với ba mình, chỉ gật đầu nói phải.

Ông Tưởng thấy anh nghe lời, cũng bình tĩnh lại: "Cũng may con không quên dạy dỗ thằng bé. Bất kể thân thế mẹ nó thế nào, con cũng nuôi dạy nó không tệ, rất có khí khái của nhà họ Tưởng."

Tưởng Khâm kinh ngạc trong lòng, định hỏi sao lại nói đến mẹ đẻ của Lê Mông? Nhưng nghĩ lại, từ nhỏ Lê Mông bịa chuyện đã không hề chớp mắt, có khả năng đêm qua đã rù rì gì đó với ông bà rồi.

"Chuyện mẹ nó cũng qua rồi, con đừng để trong lòng. Thằng nhóc này cũng giống con ngày xưa rất có tương lai, đã lên cấp ba rồi à? Thành tích học tập thế nào không bàn đến, nhưng khả năng chơi cờ đúng là trời phú."

Ông tưởng suy tư một lúc, cũng không biết suy nghĩ điều gì, một lúc sau lại quở mắng dữ dằn: "Ngu ngốc! Sao lại không biết bồi dưỡng!"

Tưởng Khâm ngạc nhiên nói: "Bọn con… Con vẫn muốn nó thi đại học….."

"Con không cần sửa lời, ba biết chắc chắn là chủ ý của thằng họ Cận kia! Nó xuất thân từ đâu, không dạy hư thằng nhỏ đã may rồi, con còn dám cho nó quyết định tương lai thằng nhỏ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!