Chương 23: (Vô Đề)

So với sự nhiệt tình hiện giờ của Cận Viêm mà nói thì Tưởng Khâm cả ngày chỉ biết ngẩn ngơ.

Vốn anh không có cách nào đi làm được, cũng không có nhiều bạn bè để liên lạc như Cận Viêm, một mình đi xem phim chiếu rạp chẳng có ý nghĩa gì, ngồi trong nhà hàng xung quanh chật kín đôi lứa cũng rất khó xử.

Anh vô thức lau lau quét quét nhà Phương Nguyên cho thật sạch, giặt giũ đồ đạc, ngày nào cũng mua hoa tươi về thay, học nấu các món ăn khác nhau, điều này khiến cho Phương Nguyên vừa lo vừa mừng.

Khả năng bố trí nội thất của anh thật sự không ai có thể theo kịp, rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu ở nhà sắp đi xếp lại.

Có hôm về nhà Phương Nguyên đã thấy anh đổi tất cả mành cửa thành màu xanh lá nhạt, vỏ sô pha và khăn trải bàn đều là vàng nhạt trên bàn ăn có lọ hoa bách hợp mới mua, xung quanh toàn là những món ăn vừa nấu xong còn nóng hổi, đột nhiên hắn cảm thấy một hơi thở cũng không vận được, trong lòng thầm nghĩ được đối xử như vậy, một người đàn ông kết hôn rồi chưa chắc đã được hưởng thụ thế này.

Mỗi ngày Tưởng Khâm đều bố trí phòng ốc một kiểu, hôm nay thì là mùa hè lộng gió trong lành, ngày mai thì là phong cách cổ điển dạt dào ý thơ Phương Nguyên chỉ biết đi theo đằng sau nhìn theo, sau đó mười ngày, cuối cùng anh cũng không thể biến tấu được gì, đành ngừng lại.

Ngừng lại thì Tưởng Khâm lại trong phòng đọc sách. Kinh, sử, tử, tập[1] không có loại nào không đọc. Một ngày nọ Phương Nguyên bắt gặp anh đang đọc Hồng Lâu Mộng.

[1] Kinh, sử, tử, tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Phương Nguyên có hơi sợ hãi.

"Em cứ vậy không được đâu, tối mai anh có mấy người bạn độc thân rủ đi club, anh thấy anh nên mang em theo cùng, nếu còn ở trong nhà cả người em sẽ mọc đầy nấm mất."

Tưởng Khâm nghe nói đến mình, nói vô tội: "Đâu có, ngày nào em cũng tắm mà."

Suýt chút nữa Phương Nguyên hộc ra máu, ôm mặt quay đi.

Đến hôm sau họ thực sự tham gia họp mặt hội độc thân, trong một câu lạc bộ sang trọng nổi tiếng, nghe nói là phải có quen biết mới có được chỗ. Tâm trí Tưởng Khâm vẫn chưa ổn định, vừa bước ra khỏi cửa đã đòi mua thêm hai bình hoa mới, bị Phương Nguyên nhét thẳng vào xe.

Cả bọn vừa ăn cơm vừa hát karaoke, phòng cách âm của câu lạc bộ cao cấp quả nhiên cách âm tốt, bên trong reo hò ầm ĩ cả ngày, vậy mà bên ngoài vẫn không hề hay biết.

Tưởng Khâm bỏ đi mát xa toàn thân, suýt nữa ngủ quên trên giường mát xa. Có mấy người kéo anh ra hát karaoke, nhưng anh không có hứng thú, đành mặc thêm quần áo ra ngoài hút thuốc.

Nhưng vừa mới đẩy cửa ra ngoài đã thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen ở cuối hành lang, dẫn theo hai người đi vào phòng ăn, trong đó có một hình bóng mà dù nhắm chặt hai mắt anh vẫn có thể nhận ra ——

- là Cận Viêm.

Người kia và Cận Viêm có vài phần giống nhau, Tương Khâm nheo mắt nhìn hai giây, là Cận Vệ Quốc.

Hai anh em cùng ngồi ở đây, đang định làm gì?

Trước đây Tưởng Khâm có giúp Cận Vệ Quốc ghi chép sổ sách nên biết lão đang làm gì. Nói về buôn lậu, nó đã giúp Cận lão gia làm giàu, sau khi chết đã truyền lại cho Cận Vệ Quốc.

Lúc đầu Tưởng Khâm không biết Cận Viêm cũng dính vào, sau khi biết được trong lòng phiền muộn nhưng không nghĩ đến nhiều, bây giờ thấy hai anh em nhà này ở cùng một chỗ mới giật mình thông suốt, Cận Viêm có thể vận chuyển nhiều ngọc thạch như vậy từ Myanmar về, tám chín phần là do Cận Vệ Quốc dụ dỗ.

Cận Viêm học được hai năm đại học liền bỏ dở, không thể không có công của anh em trong nhà.

Tay chân Tưởng Khâm rét run, đứng trong bóng tối ở hành lang, chỉ nghe thấy tiếng nhạc du dương ở tầng dưới truyền lên, cùng với tiếng hô hấp dồn dập của mình.

Chợt Cận Viêm đứng dậy đi ra, Cận Vệ Quốc đưa hắn ra cửa, vỗ mạnh lên vai hắn nói vài câu gì đó, xa quá nên không nghe rõ. Hai người đứng hàn thuyên tầm năm phút, Cận Viêm gật gật đầu, xong xoay người rời đi.

Cận Vệ Quốc nhìn hắn xuống cầu thang mới quay lại phòng, để lại hai người vệ sĩ bận đồ đen đứng trước cửa.

Tưởng Khâm hút vài hơi thuốc, từ trong kích động hoàn toàn tỉnh táo lại, trở nên vô cùng minh mẫn, bình tĩnh. Anh vứt nửa điếu thuốc Vân Yên vào góc tường đầy bụi, từ sau chậu hoa bước đến, đứng trước hai người vệ sĩ nói: "Tôi muốn gặp đại ca Cận Vệ Quốc của các người, để tôi vào."

Cận Vệ Quốc không phải muốn là gặp, vệ sĩ lắc đầu: "Anh có hẹn trước không? Không có không được vào."

"Vậy bảo ông ta ra đây gặp tôi."

Hai người vệ sĩ nhìn nhau ngờ vực, đột nhiên nghe Tưởng Khâm quát:

"Không có mắt hay sao, ngay cả tôi cũng không biết? Tránh ra!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!