Tưởng Khâm đã muốn vào thì tất cả những ai có mặt đều không thể ngăn lại.
Không phải tất cả những tên làm thuê đều biết mặt Tưởng Khâm, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói Cận gia có một vị họ Tưởng, mắt đeo kính, dáng vẻ ưa nhìn, trông rất điềm đạm, đi một chiếc xe Lexus màu bạc… Người đó chính là linh hồn và sinh mệnh của Cận Viêm, trăm triệu lần cũng không làm trái được.
Vậy nên khi anh đã đỗ xe ở bên ngoài kho hàng, đứng trước mặt những tên làm thuê nói "Tôi họ Tưởng, muốn tìm Cận Viêm" thì những tên làm thuê hung thần ác sát chỉ dám chặn anh lại cho có lệ: "Không được đâu, anh Cận nói bây giờ không muốn gặp ai" rồi nhìn Tưởng Khâm từng bước vào trong như chưa hề nghe thấy gì, bọn họ co rúm lại.
Cận Viêm không hề căn dặn bọn làm thuê rằng khi thấy Tưởng Khâm đứng trước cửa thì phải phản ứng như thế nào. Mà thực tế hắn cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Tưởng Khâm sẽ tìm đến đây, giống như thần binh từ trên trời bay xuống vậy, đang lúc hắn không nghĩ mình bị phát hiện thì ngay lập tức xuất hiện sau lưng.
Ngay lúc đó Cận Viêm như phát ngốc, đứng như trời trồng một chỗ mà nhìn Tưởng Khâm, trong kho hàng không ai dám nói gì, im lặng đến nỗi ngay cả một cái kim khâu rơi xuống đất cũng nghe được.
Thật ra Tưởng Khâm đã nhanh chóng mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nói nào. Có lẽ là anh muốn bước tới, nhưng vừa cử động cả người đã lảo đảo.
Cận Viêm quát lớn: "Đỡ người đi bọn bay!
", ngay sau đó một người bước lên định đỡ Tưởng Khâm. Nhưng chưa kịp chạm đến, Tưởng Khâm đã gạt ra, khàn giọng hỏi:"Chuyện này là sao?"
"Anh… Về nhà rồi anh giải thích với em. Về, về nhà trước."
"Chuyện này là sao?"
"Về nhà trước, về, về nhà trước."
Tưởng Khâm đẩy Cận Viêm ra, như thể ngày hôm nay mới là lần đầu quen biết hắn, nhìn hắn bằng con mắt hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Một lúc lâu sau anh mới nói khẽ: "Nói cho tôi biết chuyện này là sao.
"Giọng nói lúc này thật lạnh lẽo. Một tên làm thuê đứng bên cạnh ấp úng nói:"Anh Tưởng, chuyện này… Anh đừng tức giận, chúng nó không tốt đẹp gì, vậy nên thật sự không có cách nào…"
Cận Viêm liền cắt ngang: "Câm miệng!"
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: "Tôi hỏi cậu à!"
Tên làm thuê kia suýt nữa bị dọa chết, thấp thỏm trốn sang một bên.
"Tưởng Khâm, em nghe anh giải thích, vì anh với tên đại ca của bọn Campuchia kia hợp tác… hợp tác có chút mâu thuẫn, thật ra anh chỉ…"
Tưởng Khâm ngắt lời hắn: "Anh nói dối."
"Anh cũng không muốn làm gì với thằng oắt này, chỉ là giúp đỡ Cận Vệ Quốc một tay thôi, chuyện này thật sự không liên quan tới anh…"
"Im đi!
"Tưởng Khâm đi nhanh đến chỗ Trát Tây, Cận Viêm kinh hồn bạt vía muốn cản lại nhưng bị anh đẩy mạnh ra. Trát Tây bị tổn thương đến mạch máu, trên cả cánh tay toàn là máu. Tưởng Khâm nhặt con dao nhỏ Cận Viêm làm rơi trên mặt đất, cắt phăng dây thừng đang trói buộc cậu, lạnh lùng nói:"Đi theo tôi."
Trát Tây như đã điên rồi, đứng dậy liền nhằm vào Cận Viêm muốn đánh. Thế nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Tưởng Khâm đạp xuống đất, túm tóc lên: "Tôi nói cậu đi theo tôi, không nghe thấy hả?"
Một khi Tưởng Khâm đã trở nên lạnh lẽo thì có một bá khí cực kỳ đáng sợ, tất cả đều bị anh áp chế và không ai dám lộn xộn. Trát Tây đang định ngọ nguậy, bị anh nhìn vài giây, trong lòng bỗng nổi lên một nỗi sợ hãi.
Tưởng Khâm túm lấy cậu đứng dậy, đi ra khỏi kho hàng. Cận Viêm đuổi ở phía sau được vài bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Trát Tây ngồi ở băng ghế phía sau, cắn miệng không kêu một từ. Cậu có một vóc dáng điển hình của người dân khu vực Đông Nam Á, gầy gò vô cùng nhưng rất rắn chắc, làn da đen, đường nét rõ ràng, cả người đầy máu nhưng bộ dáng nhanh nhẹn dũng mãnh dị thường, so với Cận Viêm hai mươi năm trước có khi còn ngang ngược hơn.
Tưởng Khâm lặng lẽ lái xe về nhà, vào cửa rồi đẩy cậu xuống sô pha, tìm hộp thuốc thảy cho cậu: "Tự băng bó đi.
"Trát Tây im lặng thoa cồn, lấy bông ngăn ở miệng vết thương, ngồi trên sô pha không nói tiếng nào. Tưởng Khâm kéo ghế ngồi đối diện,"Cậu tên gì?"
"….. Trát Tây."
"Con lai?"
"Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!