"Nuôi con như cục nợ vậy," Tưởng Khâm nói, "Lên ngồi đi."
Lê Mông bò lên giường, ngồi cạnh Tưởng Khâm, nhìn quyển tiểu thuyết tiếng Đức trong tay Tưởng Khâm.
Lê Mông với Tưởng Khâm không có quan hệ huyết thống, nhưng cả hai đều có những đặc điểm giống nhau kinh người: tính khí, tính cách, đam mê, diện mạo… Hơn nữa Tưởng Khâm còn có chỉ số thông minh cực kỳ cao, mà Lê Mông cũng không thua kém, bây giờ đã nhảy được lên cấp ba.
Bạn bè xung quanh hay nghi ngờ họ là bà con thất lạc nhiều năm, hoặc là Lê Mông chính là Tưởng Khâm năm mười mấy tuổi tái sinh. Nhưng Cận Viêm đã nhiều lần phủ nhận những khả năng này, mặt làm ra vẻ "đây chính là duyên phận đấy mấy người ngớ ngẩn kia ạ
". Lê Mông xem được một lúc rồi nói:"Hung thủ chính là giáo viên trượt tuyết."
"Đừng có mà mới xem được một nửa đã khoe khoang mình biết cả câu chuyện, coi chừng đuổi ra đấy."
"Mẹ nhẫn tâm với đứa con thân sinh của mình như vậy sao Tưởng Khâm đồng chí?" Lê Mông trách móc: "Không thèm nấu cơm mà bỏ nhà ra đi, có tí chuyện vậy cũng so đo nhau."
Tưởng Khân nhìn bé không nói gì.
"… Không phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh," Lê Mông lập tức vươn đuôi lên quẫy quẫy hỏi:
"Tính khi nào về nhà hở Tưởng Khâm đồng chí? Có muốn con áp giải Cận Viêm đồng chí tới trước cửa nhận tội không? Thế cũng được nhưng con nói này, bây giờ mà mẹ về có thể thưởng thức đứa con đẹp trai dễ thương nũng nịu này múa thoát y lộng lẫy bồi thường trọn gói, sau đó đã có thể ăn cơm! Ăn cơm đó! Tâm động không bằng hành động, hay là mẹ theo con về luôn đi!"
"Lê Mông đồng chí," Tưởng Khâm nói, "Con với Cận Viêm đúng là cha con ruột, không thể giả được, lừa đảo cũng giống nhau như vậy."
Anh đang mặc áo tăm màu trắng của khách sạn, đôi mắt không bị cặp kính che lại càng sáng rực hơn, lông mi thon dài khiêu gợi, vừa nhìn là biết không chịu thua Lê Mông một bước nào.
"Con không có miếng thịt lồi đằng trước, lại càng không phải chuẩn 36D, cho dù có múa thoát y cũng không ma nào thèm xem. Với lại con có nhảy cũng không thể giấu được thân là học sinh mà lại trốn học bỏ trường, hẳn là phải đem con về trường cho chủ nhiệm nhảy dựng lên."
Lê Mông líu lưỡi một hồi, chợt bác bỏ: "Đừng mà, cô giáo sẽ yêu con mất."
"So với chuyện múa thoát y, con phải buồn vì chuyện khác nhiều hơn," Tưởng Khâm nói: "Sau khi ta với Cận Viêm ly hôn, con định ở với ai?
"Lê Mông biết cuộc nói chuyện này đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Cũng giống như những đứa trẻ khác khi được hỏi"cha và mẹ ly hôn con muốn ở với ai
", Lê Mông chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu là: Shit! Ông không muốn trả lời!"Ta hy vọng con ở với Cận Viêm," Tưởng Khâm nói.
"—-A? Mẹ không cần con?"
"Cận Viêm là cha thân sinh của con."
"Nhưng mẹ là mẹ con mà!"Lê Mông nhanh mồm nhanh miệng đáp lại, "Không phải mẹ thân sinh nhưng hơn hẳn mẹ thân sinh!"
Tưởng Khâm nhìn chăm chú bé một lúc, thở dài.
"Lê Mông," anh mệt mỏi nói, "Con biết trên danh nghĩa con có 7% cổ phần của công ty giải trí Thời Tinh đúng không?"
"Thì sao……"
"Công ty giải trí Thời Tinh không tung cổ phiếu ra thị trường, toàn bộ cổ phần đều do các cổ đông nắm giữ. Cận Viêm chỉ có 40% trong tay, con có 7%, ta có 12%, con có biết bên ngoài còn bao nhiêu phần trăm không? Lê Mông nháy mắt phản ứng liền:"41%!"
"Đúng rồi," Tưởng Khâm nói, "Mấy con số này vừa khéo, Cận Viêm nhỉnh hơn những cổ đông khác một chút. Có thể nói, chỉ có con hoặc ta đứng cùng Cận Viêm thì quyền hành trong tay ba con mới an toàn."
"Ngược lại, nếu con đi theo ta, sau khi phân chia tài sản xong Cận Viêm chỉ có 26%, mà làm người giám hộ trừ 26% ta được hưởng thì còn 7% kia của con nữa…."
"Vậy không phải càng tốt sao? Mẹ thành BOSS lớn rồi, có thể vào công ty đuổi hết mấy ả ngôi sao bám chặt trên người ba con đi mà…."
"Ngây thơ quá," Tưởng Khâm nói, "Câu này có nghĩa là có thể có người khác nắm cổ phần nhiều hơn ta hoặc Cận Viêm, chỉ cần chớp được thời cơ, sơn hà đổi chủ là chuyện hoàn toàn có thể."
Thế giới quan của Lê Mông nhất thời rung động, "Này… Mẹ… Mẹ đừng ly hôn với Cận Viêm mà!
"Tưởng Khâm cười lạnh. Lê Mông mặc áo sơ mi đồng phục, ngũ quan vừa có vẻ ngây thơ vừa có nét tươi sáng của cả thanh niên lẫn thiếu niên, lúc nhăn mày đặc biệt giống Cận Viêm. Có điều, Cận Viêm làm người ta cảm thấy sâu xa trầm lặng, còn Lê Mông chưa lớn, chỉ làm người ta cảm thấy phiền não."Là vì ả lần trước sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!