Chương 15: (Vô Đề)

Cho đến khi các đồng nghiệp cáo từ, Tưởng Khâm mới bước ra khỏi thư phòng, tiễn họ về nhà với Phương Nguyên.

Phương Nguyên nghiêng mặt trộm nhìn, thấy cử chỉ anh vô cùng khéo léo, trong ánh mắt có điểm lạnh lẽo, nhưng rất khó nhìn ra được cảm xúc.

Phương Nguyên thầm cảm thấy ngoài ý muốn.

Vốn luôn nghĩ có thể nắm bắt được tâm sự của Tưởng Khâm, những gì anh suy nghĩ đều nằm trong dự liệu, bây giờ lại phát hiện ra lúc Tưởng Khâm lạnh lùng thì bản thân mình bồn chồn vô tận.

Các đồng nghiệp đều đã về nhà, Tưởng Khâm không nói không rằng ở trong phòng bếp thu dọn chén bát, Phương Nguyên chần chừ một lúc, đang định bước lên giúp đỡ thì di động trong túi vang lên.

"Alo, mẹ à?"

Trong bếp tín hiệu không tốt, Phương Nguyên đi nhanh lên ban công, đầu dây bên kia mẹ Phương ôn tồn hỏi han:

"Chuyển nhà thế nào rồi, có ở được không? Công việc bận rộn thì cứ thong thả, khi nào có thời gian về đây ăn bữa cơm được?"

Phương Nguyên cười nói: "Con vừa bố trí ổn thỏa rồi, nào có ngày nghỉ đâu mà về. Tuy là phòng cho thuê nhưng cũng ổn, mẹ có nhớ cậu em họ con của dì không, cậu ấy đi đi lại lại giúp con nhiệt tình lắm."

Đối với mẹ Phương mà nói thì Tưởng Khâm cũng chỉ là "con nhà người ta", tuy là có quan hệ huyết thống nhưng đã lâu rồi không gặp, huống chi chuyện ngày xưa đã qua lâu rồi, có phản cảm gì cũng đều pha nhạt.

"Ồ, khéo thế à? Con vừa đến thành phố H đã gặp nó à?"

Phương Nguyên "dạ" một tiếng, không trả lời nhiều.

"Bây giờ nó thế nào? Nếu nó có khó khăn thì phải giúp đỡ, dù sao các con chỉ có một mình, cũng không dễ dàng gì…"

"Con biết rồi."

"Này này A Nguyên, nếu hôm nay mẹ không gọi điện cho con thì con cũng không gọi điện về nhà, nuôi con lớn như vậy rồi mà một chút lương tâm cũng không có… Con không phải ngắt lời mẹ, mẹ nói vài câu thì sao nào? Nói con biết, may mà hôm nay mẹ gọi, dượng dì con đang ở nhà chúng ta ăn cơm này. Ba con với mấy lão chiến hữu trong ngành công an câu được rất nhiều cá chép…"

Đột nhiên phát giác điều gì, Phương Nguyên xoay người lại nhìn, Tưởng Khâm đang nắm chặt khung cửa ban công, trên mặt là sự mất mát khó có thể miêu tả.

Vẻ mặt này xuất phát từ tận đáy lòng, bi ai sâu sắc, giống như nỗi khổ tâm khổng lồ đang nghẹn ở cổ họng, thống khổ đến nỗi không che giấu được.

Phương Nguyên giật mình, gọi anh lại: "Em đến đây."

Xong lại nói với mẹ Phương: "Mẹ nói dì ra nghe điện thoại đi, Tưởng Khâm ở ngay cạnh con.

"Mẹ Phương không nghĩ nhiều, theo quán tính gọi em gái mình ra nghe điện thoại. Ngón tay nắm vào khung cửa của Tưởng Khâm run lên, phải qua một vài giây mới bước đến, cũng không cầm lấy điện thoại, Phương Nguyên tăng âm lượng đưa đến trước mặt anh. Anh thở gấp, cuối cùng run rẩy gọi một tiếng:"………Mẹ?"

Chờ đợi là lâu như thế, nhưng chỉ cần vài giây là kết thúc sự tuyệt vọng, cuối cùng đầu dây bên kia do dự lên tiếng: "….. A Khâm?"

Giọng nói của mẹ Phương già đi rất nhiều cùng một chút bất ổn, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Dạo này con… khỏe không?"

Toàn thân Tưởng Khâm như nhũn ra, tay chân lạnh cứng lại, Phương Nguyên tức thời đưa tay vỗ vỗ vai anh.

"Vâng, con khỏe lắm. Mẹ với ba thì sao? Hai người…"

"Ba mẹ cũng khỏe lắm."

Đột nhiên cả hai đều im lặng, như có gì đó muốn nói, lại không biết nói thế nào.

Môi Tưởng Khâm run lên bần bật, bộ dạng bình tĩnh trầm ổn nói năng cẩn trọng của ngày thường đều biến mất không sót lại gì. Phương Nguyên vẫn khoác vai anh, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy chóp mũi đã đỏ ửng và giọng nói nghẹn ngào, dưới đáy mắt như có một lớp nước trong suốt.

Phương Nguyên cố tình đứng bên cạnh để tìm hiểu mọi chuyện. Tưởng Khâm và cha mẹ đã mười mấy năm không nói một câu. Lễ tết anh gọi về thì cha Tưởng và mẹ Tưởng tự động cúp máy, sau đó đổi số, Tưởng Khâm không có dũng khí gọi lại.

Đây là lần đầu tiên anh được nghe giọng người thân, kể từ ngày tốt nghiệp đại học bỏ nhà chạy trốn với Cận Viêm.

"Con… Con có gửi cho ba mẹ mấy thứ, mua cho ba mẹ bồi bổ, cha mẹ có ăn được không? Mẹ với ba lớn tuổi rồi, con không thể ở bên cạnh… phụng dưỡng hai người…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!