Chương 12: (Vô Đề)

Đối với những địa điểm xung quanh nơi làm việc của nhân viên kế toán nào đó thì Cận Viêm lại nắm rõ trong lòng bàn tay, ngay cả cái cây bên đường cũng biết chúng họ gì, nói gì đến một tiệm thịt dê.

Lúc Phương Nguyên dìu Tưởng Khâm ra khỏi quán, vừa ra đến bên đường chuẩn bị vẫy taxi thì có một chiếc Mercedes màu đen chầm chậm đến trước mặt họ, Cậm Viêm thò đầu ra cửa xe nói: "Anh họ với Tưởng Khâm ra ngoài uống rượu sao lại không rủ tôi?"

Phương Nguyên cũng say rồi, bằng không sẽ không dễ dàng để lộ vẻ mặt sửng sốt của mình, mau chóng trở lại tự nhiên nói: "Đang chuẩn bị gọi cho cậu đến đón người này, thật ngại quá, say cũng không ít…

"Tưởng Khâm lúc này đã không còn ý thức, có lẽ là vì hai trận nôn mửa ở trong quán ăn, đang nằm im lặng trong tay Phương Nguyên. Cận Viêm bước xuống xe với khuôn mặt tươi cười tiếp nhận anh, rồi hỏi:"Mùi rượu trên người anh cũng đủ để đốt người đấy, hay là để tôi đưa về? Thời buổi bây giờ xe cộ nhiều mà cảnh sát lại ít, lỡ như có va quẹt gì thì cũng không đùa được đâu."

Nói xong cũng không đợi Phương Nguyên trả lời, chớp mắt đã ôm lấy Tưởng Khâm đưa vào băng ghế sau, dặn dò Lê Mông: "Lấy khăn lạnh trong xô ra đắp lên trán cho mẹ, bằng không lúc xe chạy sẽ đau đầu."

Lê Mông giòn tan đáp trả:

"Ba à, bụng con đói quá! Ba mua hamburger trước cho con được không? Con muốn ăn loại thịt bò hai tầng!"

"Được, được," Cận Viêm thờ ơ nói: "Giấy gói phải vứt ngay xuống đường, không được để cho Tưởng Khâm biết con lại ăn thực phẩm rác."

Cả gia đình đã tập hợp đông đủ, Phương Nguyên không phải thằng ngốc, biết điều nói: "Mọi người về nhà trước đi, Tưởng Khâm say như vậy nên cần nghỉ ngơi sớm, tôi gọi taxi về là được rồi.

"Cận Viêm nhiệt tình giữ lại, nhưng đành thua Phương Nguyên khách sáo, giằng co sau năm phút cũng đành đưa tay đầu hàng, cười chào nhau tiếc nuối nói lời tạm biệt. Đến tận lúc đã vào ngồi trong xe, nụ cười trên gương mặt hắn vẫ chưa tiêu tán, thế nhưng ánh mắt dữ tợn vô cùng. Lê Mông liên tục ngoái đầu lại nhìn hình bóng Phương Nguyên bước đi, một lúc sau lại nói:"Con thấy chú ấy là lạ thế nào ấy."

"Ai mà biết," Cận Viêm ngừng vài giây, lạnh nhạt nói: "Người nhà họ Tưởng không ai tốt đẹp."

Nói xong quay đầu lại nhìn Tưởng Khâm, lúc anh đang mê man có hơi nhíu mày lại, dường như rất khổ sở, không biết vì sao lại cảm thấy bất an. Cận Viêm vuốt nhẹ lên ấn đường của Tưởng Khâm, mỉm cười tặc lưỡi.

Trên đường về nhà hiển nhiên phải mua cho Lê Mông một cái hamburger, tiểu thái tử từng miếng từng miếng ăn ngon lành, về đến nhà mang giấy gói vứt vào thùng rác, tự giác đi tắm rồi leo lên giường ngủ, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Vì thế nên Cận Viêm khen con ngoan lắm, còn đồng ý tăng tiền tiêu vặt tháng này gấp hai lần.

Tưởng Khâm mơ mơ màng màng được bế xuống xe, rồi cở quần áo, lại bế đi tắm. Cận Viêm hầu hạ có chừng mực, khi hướng vòi hoa sen lên tóc anh thì bị nước văng tung tóe cả người, tiện thể cởi luôn quần áo của mình để cùng nhau tắm.

Tưởng Khâm bị lăn qua lăn lại nhiều lần nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Cận Viêm cả buổi rồi mới ngập ngừng hỏi: "……Anh là ai?"

Cận Viêm nghiêm túc nói: "Chồng của em!"

Tưởng Khâm nhìn hắn nghi hoặc, mắt đã từ từ có tiêu cự: "…..À, tốt quá!"

Tuy rằng anh đã kháng cự Cận Viêm lâu như vậy nhưng sự tin tưởng mù quáng từ tận xương tủy vẫn không thay đổi, vừa say rượu đã bị lộ ra, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ gật.

Không gian phòng tắm rất lớn, hai người ngồi đối diện nhau cũng không chật chội. Cứ như vậy Cận Viêm ôm lấy anh gội sạch đầu, hôn lên mi mắt rồi hôn mũi, lấy khăn tắm quấn quanh người anh xong lại tiếp tục hôn, hơi nóng bốc lên làm cổ ẩm ướt.

Có lẽ vì cảm thấy ngứa ngáy, anh mơ màng tránh né: "…….. Cận Viêm?"

"Ừ?"

"Ngứa quá….. Anh đừng di chuyển nữa…."

"Ừ ừ, không di chuyển, không di chuyển nữa.

"Cận Viêm tiện tay lấy áo choàng tắm bọc anh lại, ôm anh về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn. Cả quá trình như vậy Cận Viêm rất dịu dàng, Tưởng Khâm vẫn ngây người dán mắt nhìn hắn, trông cực kỳ vô tội. Cận Viêm hít sâu vào, cảm thấy trong hơi thở có lửa nóng, làm cho giọng nói của hắn như bị đốt cháy mà khàn khàn:"Em muốn uống nước không?"

"…….. Có."

Cận Viêm cầm chén trà lạnh dốc vào miệng mình, cúi đầu mớm cho anh. Tưởng Khâm thật sự rất khát, vùng vẫy làm một nửa tràn ra ngoài, chưa kịp mở miệng phản đối đã bị Cận Viêm đè xuống gối hôn lên mạnh mẽ.

Nụ hôn này quả thật mãnh liệt, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn bị cướp lấy. Cận Viêm cảm thấy bản thân mình dường như điên rồi, mọi người nói tiểu biệt thắng tân hôn, mà này cmn đã là chín tháng, còn hơn cả tân hôn, đúng là sống lại mà!

Trong một giây nào đó hắn đã hận bản thân mình không thể ăn tươi nuốt sống Tưởng Khâm thêm được nữa.

Một tay hắn giữ lấy bả vai Tưởng Khâm, tay kia thì xoạt xoạt hai tiếng lột phăng áo choàng ném ra khỏi giường, ngay cả tiền diễn cũng không làm gì nhiều, chỉ lật người anh lại rồi lấy ngón tay thấm nước bọt cho trơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!