Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều cặp tình nhân đều chạy ra ngoài dạo phố, ăn cơm, xem phim.
Dương Vi và Kỳ Tiếu Ngôn đứng trong cửa hàng phân phối độc quyền của Mật đào, nhân viên cửa hàng đang giới thiệu với bọn họ về chức năng mới của Mật đào 10.
Dương Vi nghĩ đến chiếc mật đào 9s vẫn còn mới nguyên của mình kia, ngực lại quặn đau:
"Hay là đừng mua điện thoại đắt tiền như vậy, nếu lại bị mất…."
"Em lại muốn một mình chạy ra ngoài vào lúc đêm muộn như vậy nữa sao?"
Kỳ Tiếu Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, bỏ điện thoại di động màu trắng
trong tay lại trong hộp:
"Gói giúp tôi cái này."
Vâng ạ. Người bán hàng cười tủm tỉm nhìn anh:
"Mời ngài sang bên kia thanh toán trước ạ."
Kỳ Tiếu Ngôn đi theo hướng chị ta vừa chỉ, Dương Vi cũng đi theo anh đến quầy thu ngân, nhìn anh lấy thẻ ATM của mình đưa cho nhân viên thu
ngân, chân mày hơi giật giật: Quẹt thẻ của anh à?
Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái:
"Tiền lương một tháng của em đủ trả à?"
Dương Vi: ......
"Em cũng có tiền gửi ngân hàng mà!" Cô không phục hất cằm lên nhìn Kỳ
Tiếu Ngôn, chi tiêu cho cuộc sống thường ngày trong nhà, phần lớn là do
Kỳ Tiếu Ngôn chi trả, tiền lương một năm của cô không đụng đến là bao,
vừa vặn có thể dùng để bao nuôi một tiểu bạch kiểm! (*)
(*) Tiểu bạch kiểm: Trai bao
"Mời anh ký tên vào đây ạ." Bốn ngón tay của nhân viên thu ngân chụm
lại với nhau, ngửa lên, chỉ chỉ vào chỗ ký tên, Kỳ Tiếu Ngôn dời tầm
mắt, giơ tay lên nhận bút ký nhanh tên mình lên đó.
Dương Vi liếc mắt nhìn nét chữ đều, đẹp của anh một cái, hạ khóe miệng,
cầm lấy điện thoại di động, cùng anh đi ra khỏi cửa hàng độc quyền.
Đi qua một cửa hàng bán ví da nữ, Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt nhìn thoáng
qua, rồi đi vào trong. Bây giờ Dương Vi rốt cục đã hiểu được, Kỳ Tiếu
Ngôn đặc biệt vội tới đây là để mua đồ cho cô, hoặc nói là đặc biệt đến
đây để coi tiền như rác?
Cô liếc mắt nhìn logo của cửa hàng một cái, giá cả túi của thương hiệu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!