Chương 26: (Vô Đề)

Xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước cửa khách sạn, anh mở cửa xe kế bên

tài xế ra, ném Dương Vi vào trong, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát

giống như mây bay nước chảy.

Trên ghế phó lái để một cái gối ôm màu hồng nhạt, là của Dương Vi. Dương Vi nhìn cái gối ôm kia khẽ giật mình, chợt nghe Kỳ Tiếu Ngôn ở sau lưng "Phanh" một tiếng đóng cửa xe lại. Dương Vi co rút khóe miệng, đem gối

ôm đặt ở trên đùi, thắt chặt dây an toàn.

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn lên xe, sắc mặt vẫn âm trầm như trước làm cho người ta sợ hãi, anh lái xe rời đi, dọc đường đi không nói một câu nào. Anh

không nói câu nào, Dương Vi cũng không mở miệng trước. Chẳng được bao

lâu, di động của cô vang lên. Dương Vi lấy di động trong túi xách ra, là Phương Thừa Nhiên gọi tới.

Cô liếc mắt nhìn Kỳ Tiếu Ngôn ở bên cạnh một cái, tắt điện thoại, gửi đi một tin nhắn: "Tớ sẽ liên hệ với cậu sau."

Màn hình di động vừa mới hiển thị tin nhắn gửi thành công, di động lại vang lên, lần này là Thịnh Lôi: "Cậu đâu rồi?"

Dương Vi nhỏ giọng nói: "Tớ tạm thời có chút việc, cậu đi trước đi, không cần chờ tớ."

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên Thịnh Lôi nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì mà cậu đi gấp như vậy?"

Dương Vi nói: "Tớ sẽ kể với cậu sau." Cô nói xong liền tắt điện thoại, tiếp tục yên lặng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.

Vừa rồi, trong cơn tức giận Kỳ Tiếu Ngôn lôi Dương Vi đi, lúc này cũng

không biết phải lái xe đi nơi nào, chỉ có thể đi vòng quanh không mục

đích trên đường cái. Khi anh lái vòng quanh đến lần thứ ba, rốt cục

Dương Vi không nhịn được hỏi: "Anh lạc đường à?"

Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe vòng quanh đường phố. Đến vòng thứ năm, cảnh

sát giao thông ngăn xe của anh lại, gõ cửa kính xe hỏi: "Tiên sinh, anh

lạc đường à?"

Kỳ Tiếu Ngôn: "......"

"Phì." Dương Vi ngồi trên ghế phó lái cười đến không dừng lại được,

cảnh sát giao thông kiểm tra giấy đăng ký xe và bằng lái, mới thả cho

bọn họ đi.

Lúc xe lại được đi, rốt cục Kỳ Tiếu Ngôn cũng mở miệng nói: "Em đi khách sạn làm cái gì?"

Dương Vi buồn cười nói: "Kỳ tiên sinh, khách sạn kia là của nhà anh mở sao? Còn không cho người khác vào ăn cơm?"

Kỳ Tiếu Ngôn hỏi ngược lại: "Ăn cơm cần thuê phòng sao?"

"Đây cũng không phải là em thuê phòng, anh đi hỏi Phương Thừa Nhiên ý."

Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, trầm mặc một lúc mới nói: "Anh tới đón bạn của mẹ, ở hành lang gặp Tống Cẩn."

Dương Vi bất giác bĩu môi: "Anh đoán xem phóng viên có thể đưa tin hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!