Phương Thừa Nhiên nhìn thoáng qua quần jeans và áo T shirt trắng trên người
mình, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét vọt vào phòng tiếp tân bên
cạnh.
Giám đốc Hoàng đang làm việc trong phòng tiếp tân, nhìn thấy Phương Thừa Nhiên xông vào, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Phương thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?"
"Xuỵt! Đừng nói chuyện!" Phương Thừa Nhiên làm một dấu tay im lặng với
hắn, nhẹ nhàng mở cửa ra, từ trong khe cửa nhìn lén tình hình ở trong
đại sảnh.
Dương Vi và Thịnh Lôi từ trên thang lầu đi xuống, Thịnh Lôi cười không ngừng:
"Cậu đúng là cô giáo, dạy bảo người rất tự nhiên."
Má Dương Vi hơi hồng, cô giơ tay lên phẩy phẩy bên tai mình:
"Phù – tớ ở trường học nhịn lâu như vậy, hôm nay mắng chửi người thật thoải mái."
Chỉ tiếc tiền cơm trưa, cô vẫn còn chưa ăn no.
"Thật sự làm khó cậu." Thịnh Lôi cười một hồi, lại ghé sát vào cô thấp
giọng hỏi:
"Cậu kích động như vậy, không phải là có liên quan đến Kỳ Tiếu Ngôn đấy chứ?"
Dương Vi thề thốt phủ nhận: Không phải.
"Không phải? Vậy tại sao đột nhiên cậu lại cắt tóc?"
Dương Vi buồn cười nhìn cô ấy:
"Thưa luật sư, cậu quản gia đình người ta không nề nếp, còn muốn quản tớ cắt tóc hay không cắt tóc sao?"
Được rồi.
Thịnh Lôi làm tư thế đầu hàng,
"Tớ biết bây giờ cậu vẫn còn thích Kỳ Tiếu Ngôn."
Lông mày của Dương Vi giật giật, không trả lời, Thịnh Lôi nhìn cô một
cái nói:
"Sau khi thấy nhiều đàn ông cặn bã như vậy, tớ cảm thấy thực ra Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tệ, cậu có nghĩ đến phục hôn với hắn không?"
Dương Vi sửng sốt một chút, mỉm cười với cô ấy:
"Cậu còn nhận vụ kiện phục hôn?"
Thịnh Lôi xua tay, cười nói:
"ok, tớ sẽ ngậm miệng, không hỏi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!