Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán rất nhanh đã kết thúc.
Bảy giờ sáng, sau khi Sở Vũ Hiên đã tắm rửa xong, anh pha một tách trà, nép vào phòng làm việc cầm một quyển "Tư. trị thông giám" ngồi đọc một cách say sưa.
Bảy giờ rưỡi, Triệu Nhã Nam gọi điện thoại tới.
Sở Vũ Hiên khẽ nhíu mày, tiếng chuông reo một lúc thật lâu, sau đó anh mới bắt máy: "Alo?"
"Sáng nay đi đăng ký kết hôn." Ở đầu dây bên kia tràn đày sự lạnh lùng.
Sở Vũ Hiên lười biếng trêu tức người ở đầu dây bên kia: "Không đợi được nữa sao?"
Không có phản hồi.
"Cô để tôi ở trong phòng một mình suốt ba ngày trời, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cô?"
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Triệu Nhã Nam: "Mười giờ, đừng đến muộn."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Sở Vũ Hiên dần nhạt dần, lông mày khế cau lại.
Cho dù Triệu Nhã Nam nóng nảy hay lạnh lùng, đại khái nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh vì anh không có thói quen như vậy.
Điều làm cho anh khó chịu là Hạ Trúc ~ hai người họ vẫn chưa ly hôn!
Sau khi suy nghĩ một lát, anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Trúc.
Người nổi tiếng tuyến đầu này, tất cả thời gian rảnh rỗi về cơ bản đều là ngủ cho đến khi cô ta tự thức dậy một cách tự nhiên, sau khi anh gọi bốn đến năm cuộc liên tiếp thì mới có người bắt máy.
"Hạ Trúc, cô đã nói xong khi kết thúc kỳ nghỉ sẽ lập tức ly hôn, đã đến lúc thực hiện lời hứa, đúng không?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, có lẽ là do đại não vừa mới khởi động lại, cho nên cô ta có hơi mơ hồ.
"Ừ... Buổi chiều, hẹn gặp tại Cục dân chính." Sở Vũ Hiên không hề do dự: "Không được, bây giờ lập tức
đến cục dân chính, tôi không có thời gian rảnh rỗi để giành cho. một người như cô!"
Nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của Sở Vũ Hiên, Hạ Trúc chợt trở nên tức giận: "Sở Vũ Hiên, anh giả vờ rộng lượng, giả vờ không quan tâm, chẳng phải chỉ là để làm cho tôi cảm thấy không thoải mái thôi sao? Anh cảm thấy điều này có thú vị không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đền bù cho anh."
Sở Vũ Hiên dở khóc dở cười: "Hạ Trúc, thành thật mà nói, tôi yêu cô, nhưng đừng quá đề cao bản thân mình, tôi là một người cầm lên được bỏ xuống được, cô cũng không có quý giá đến vậy, không đến mức phải để cho tôi muốn sống muốn chết."
Ở đầu dây bên kia, hơi thở của Hạ Trúc trở nên nặng nề, trong đầu Sở Vũ Hiên hiện lên khuôn mặt tức giận của cô ta.
"Được rồi, tôi sẽ dậy ngay bây giờ, thu dọn đồ đạc và đến Cục dân chính ngay lập tức!"
"Đừng để tôi chờ quá lâu!"
Bốn mươi phút sau, Sở Vũ Hiên lái chiếc Skoda của mình. đến Cục dân chính.
Bầu trời xám xịt, không khí lạnh như dao, tạt vào mặt người đi đường như thể róc xương róc thịt họ.
Sở Vũ Hiên hút một điếu thuốc rồi chui vào xe lại. Phụ nữ cần một cảm giác nghỉ thức khi họ đi ra ngoài, khuôn mặt giống như một ngôi nhà thô và phải mất ít nhất một giờ để trang trí nó.
Phải gần chín giờ rưỡi thì chiếc Land Rover màu trắng của Cao Ninh mới từ từ đến đây.
Sở Vũ Hiên xuống xe, ánh mắt như róc xương róc thịt nghiền ngẫm trên người hai người đó, anh hếch hếch căm về phía cổng Cục Dân chính, nói: "Đi thôi, tôi đang vội."
Vì là người của công chúng nên Hạ Trúc phải đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, cô ta kéo vành mũ xuống rất thấp.
Khi nhìn thấy Sở Vũ Hiên trở nên rực rỡ hơn, cô ta không khỏi sững sờ trong chốc lát, sự ngạc nhiên trên mặt cô ta bị khẩu trang che lại, nhưng sự hoài nghỉ trong mắt cô ta không thể nào che giấu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!