"Cô cút đi..."
Tiêu Quang Triệt tức giận đẩy cô ta ra, đôi mắt ưu buồn tràn ngập lửa giận, anh ta rít gào như sử tử bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Lạc Vi Mạn: "Cô cho rằng rời khỏi Lạc gia tôi sẽ chết sao? Lạc Vi Mạn, tôi sẽ không để cô thực hiện được gian kế, tôi không chấp nhận đứa bé này, cho dù nó thực sự là của tôi, tôi cũng không chấp nhận! Tôi không chấp nhận!
Không chấp nhận!"
Lạc Vi Mạn đau đớn không thể hô hấp được, cô ta bỗng nhiên thu lại ý cười bên môi, trợn to hai mắt nhìn phía sau anh ta, cổ họng giống như là bị nhét bông phát ra giọng nói vỡ vụn: "Anh Triệt, anh có thể không cần em, thế nhưng... Khụ khụ khụ..."
Cô ta ho kịch liệt, nước mắt chợt chảy xuống: "Đứa bé vô tội... Triệt..."
"Anh Triệt!"
Giọng nói Lạc Tư Mạn bỗng nhiên vang lên, cô an tĩnh giống như một du hồn, kinh ngạc đứng nhìn hai người trần như nhộng dây dưa với nhau... Giọt nước mắt bên má lung lay sắp rơi xuống, ha ha, không thể quay lại được nữa rồi...
Chỉ chớp mắt đã có người phụ nữ mang thai con anh ấy rồi, bọn họ, đều bẩn thỉu!
"Mạn nhi!" Tiêu Quang Triệt kinh ngạc buông tay ra, Lạc Vi Mạn ho dữ dội, yếu đuối kéo cánh tay anh ta, nước mắt thi nhau chảy xuống: "Triệt, cầu xin anh, đừng bỏ em lại... Đừng bỏ rơi em và con được không?"
Tiêu Quang Triệt như hóa đá ngồi đó, anh ta không còn mặt mũi nào để quay đầu nhìn cô, không còn mặt mũi nào đối mặt với cô, vì sao, luôn luôn trễ một bước?
"Anh Triệt, " Lạc Tư Mạn từng bước một đi lên phía trước, đứng ở sau lưng anh ta nước mắt rơi như mưa, cô giơ tay lên chạm vào bờ vai anh ta: "Anh Triệt, anh nói cho em biết, chúng ta còn hy vọng không? Chúng ta còn có thể ở bên nhau không? Anh vẫn sẽ đưa em đi chứ?"
Cô thì thào mở miệng, khom lưng, mặt dán vào tấm lưng anh lạnh như băng, trên đó, có lẽ là môi và tay Lạc Vi Mạn mới chạm vào nên vẫn còn vết tích của cô ta.
Tiêu Quang Triệt nắm chặt lòng bàn tay, sự đau đớn truyền đến, anh ta ra lệnh cho bản thân mình quên đi nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cô, ra lệnh cho chính mình quên đi gò má nóng hổi của cô, mạnh mẽ cắn răng, anh ta lắc đầu...
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Mạn nhi, chúng ta lại một lần nữa bỏ lỡ nhau rồi!
"Em biết rồi, biết rồi..." Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng buông tay xuống, cô xoay người, ánh mắt đờ đẫn nhìn bóng đêm đen kịt: "Anh Triệt, anh hãy bảo trọng, Mạn nhi đi đây."
Cô từng bước một đi ra ngoài, lúc đi qua Tề Thiên Ngạo, anh vươn tay muốn kéo cô lại, lần đầu tiên sự tuyệt vọng trong đáy mắt cô khiến anh cảm thấy sợ hãi!
Cảm giác sắp mất đi cô ấy vô cùng mạnh mẽ, Tề Thiên Ngạo theo sau, yên lặng đi sau cô...
Lạc Tư Mạn ôm chặt hai vai, trong đêm gió, nước mắt lạnh buốt, thì ra bọn họ thực sự nhỏ bé như vậy, đứng trước số mệnh lại nhỏ bé như vậy! Không thể giãy dụa, không thể thoát khỏi số mệnh an bài...
"Lạc Tư Mạn..." Tề Thiên Ngạo đứng bên cạnh cô, nhìn cô ngồi trên bậc thang bên hồ, cởi giày ra để chân trần trắng noãn vào trong nước lạnh như băng, anh không khỏi nhíu mày muốn ngăn cô lại, cô không sợ bị lạnh cóng sao?
"Anh có thể ôm tôi được không?" Lạc Tư Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm mang theo tất cả sự đau khổ và trống rỗng, cô vươn tay về phía anh, lần đầu tiên, có lẽ là lần cuối cùng, Tề Thiên Ngạo không cách nào cự tuyệt, anh đi tới, ôm cô thật chặt vào trong ngực...
Cô đang run rẩy dữ dội, cho dù anh ôm chặt đến thế nào, cô vẫn run rẩy khiến anh đau lòng, đúng vậy, đau lòng... Anh đau lòng vì cô, giờ phút này anh thực sự muốn dành cho cô sự ấm áp.
"Ôm chặt tôi..." Lạc Tư Mạn tự lẩm bẩm, chôn mặt trong ngực anh như một đứa trẻ, giọng nói của cô dần dần biến thành tiếng nức nở, dường như tất cả những đau khổ, ấm ức trong mười mấy năm đều theo đó bộc phát ra...
"Ngoan, khóc xong sẽ ổn cả thôi, " Tề Thiên Ngạo gượng gạo vuốt tóc cô, giọng nhẹ nhàng không được tự nhiên dỗ dành cô...
"Tôi sợ, tôi sợ chỉ có một mình, tôi sợ mọi người đều bỏ rơi tôi, giống như mẹ tôi vậy, như anh Triệt, tôi sợ, tôi thực sự rất sợ..." Cô khóc hu hu, nước mắt nước mũi đều lau vào áo anh, nhưng anh đột nhiên lại cảm thấy vui vẻ...
Cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô, anh ôm cô, ôm chặt trong lòng: "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi em, cho dù thế nào cũng sẽ không, sẽ không..."
Môi của anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, rốt cục tìm được cánh môi đang run rẩy của cô, lưỡi túy ý xông vào miệng cô, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh như sao trời vậy, anh mơ hồ thấp giọng nói: "Tôi sẽ luôn ở cạnh em..." Ôm cô từng bước một đi về phía xe, hai tay Lạc Tư Mạn ôm lấy cổ anh, lần đầu tiên, cô cảm giác ấm áp như vậy, ngực của anh ta mang lại cảm giác thật an toàn...
"Anh chỉ cần cơ thể của tôi thôi sao?" Cô thì thào mở miệng, sự trống rỗng trong mắt khiến anh đau nhói, Tề Thiên Ngạo bá đạo cười, cúi người đặt cô trên cửa xe, anh cắn vành tai của cô, hai tay ôm chặt hông cô: "Tôi muốn em, từ ngoài vào trong đều muốn em!"
Tề Thiên Ngạo bá đạo cười, cúi người đặt cô trên cửa xe, anh cắn vành tai của cô, hai tay ôm chặt hông cô: "Tôi muốn em, từ ngoài vào trong đều muốn em!"
Lạc Tư Mạn ha ha cười khẽ, tấm lưng gầy yếu dựa vào cửa xe lạnh băng, sự đau nhức vừa mới quằn quại, tay anh đưa ra phía sau lưng cô kéo cô ôm chặt trong ngực, kề sát ở trước ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô: "Sao thế, em không tin tôi sao?"
"Không chỉ riêng anh, trên đời này không còn người đàn ông nào đáng tin nữa..." Cô cười nhạo thấp giọng nói, giơ tay lên ôm lấy cổ anh, chủ động chạm môi mình vào môi anh: "Anh yêu tôi sao? Là yêu mặt tôi hay yêu cơ thể tôi? Anh ép buộc giữ tôi lại, phá hủy tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!