Chương 2: (Vô Đề)

Thế tử và Hứa Kinh Nương có ba người con trai, đứa nhỏ nhất cũng đã đến tuổi khai tâm học chữ. 

Nếu con gái ta là do Hứa Kinh Nương sinh ra, vậy thì đã là tiểu thư cao quý biết bao, là đích nữ của Thế tử phủ Vĩnh Xương hầu, là viên minh châu trong lòng cả phủ, được nâng niu sủng ái vô vàn.

Tội nghiệp đứa bé… Tội nghiệp thay… vì sao nó lại trở thành con gái của ta!

Ta sớm biết, đứa trẻ này không thể ở bên ta lâu dài. Vì thế từ khi sinh ra, ta chưa từng cho b. ú một ngụm sữa, cũng ít khi ôm ấp, càng chưa đặt cho nó một cái tên gọi thân mật để mà ngày ngày âu yếm gọi tên.

Ta không yêu nó — bởi đã có rất nhiều người sẽ yêu thương nó thay ta. Nếu ta bất chấp tất cả mà yêu nó, chỉ e sẽ kéo nó rơi vào vực sâu vạn trượng ở cõi hồng trần.

Nhưng tình mẫu tử vốn là bản năng trời sinh, lúc phải chia xa, ruột gan ta vẫn quặn thắt đau đớn đến không chịu nổi.

Quả nhiên, hôm ấy sau khi Hứa Kinh Nương ôm đứa bé đi thì không bao giờ đem trả lại nữa.

Ta không buồn chải tóc điểm phấn, để mặt mộc, nằm trên giường suốt ba ngày.

Thế tử tới.

Hắn mang theo vẻ lo lắng và hổ thẹn không giống như đang giả bộ, chỉ vài bước đã vội vã đến bên giường ta.

"Tô Tô, nàng vẫn ổn chứ?

"Ta gắng gượng mỉm cười nhợt nhạt, dịu giọng nói: Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia"Thế tử gia bận tâm rồi, thiếp chỉ là bị gió lùa nên hơi đau đầu, nghỉ vài hôm sẽ đỡ thôi."

Ta biết rõ mình lúc này trông như thế nào — cằm nhỏ, sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu đuối như cành liễu trước gió, trong mắt vương chút buồn thương, trên môi mang theo nụ cười yếu ớt, dịu dàng nhẫn nhịn.

Là dáng vẻ vừa như muốn chết, lại vừa cố gắng tỏ ra hiểu chuyện khiến người ta thương xót vô vàn.

Ánh mắt Thế tử lập tức dịu đi.

Hắn ôm lấy ta, ngồi xem đám hạ nhân lần lượt mang vào vô số lễ vật — vải vóc, trang sức, đồ chơi, điểm tâm, hương liệu… thứ gì cũng có, khiến tiểu viện chật hẹp bỗng chốc sáng rực ánh kim quang châu ngọc.

"Tô Tô, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích rồi." Hắn nhẹ giọng bảo, "Nàng nên yên tâm. Con chúng ta theo tổ mẫu của nó, chỉ có phúc phần hưởng thụ, tuyệt không phải chịu nửa điểm ủy khuất."

"Mẫu thân ta đã làm chủ, đem nó ghi tên dưới danh nghĩa Kinh Nương, từ nay chính là đích trưởng nữ của Hầu phủ."

"Đã đặt tên rồi, gọi là Nguyên Anh, nhũ danh là Nguyên Nguyên.

"Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ bảo Kinh Nương tìm cơ hội bế con ra cho nàng nhìn một cái."

Nước mắt ta rơi như mưa, hai tay co giật, siết chặt lấy góc chăn.

Đó là đứa con do ta mang nặng mười tháng, chín phần c.h.ế. t một phần sống mới sinh ra được — là cốt nhục m.á. u mủ nối liền với ta.

Vậy mà nay, chỉ một câu nói nhẹ nhàng, đã hóa thành hài tử của người khác.

Khi con còn ngây dại, có lẽ ta còn có thể lén nhìn một cái.

Nhưng một khi nó đã hiểu chuyện, Hầu phủ tất sẽ không để mẹ con ta gặp lại nữa.

Trách ai đây? Trách lão phu nhân sao?

Bà tuy coi thường ta, ép mẹ con ta ly biệt, nhưng lại quý mến đứa bé, cho nó thân phận tôn quý, cuộc sống sung túc vô ưu — như thế, bà có gì sai?

Trách Thế tử sao?

Hắn cứu ta ra khỏi chốn phong trần, cho ta cơm no áo ấm, giúp ta tránh khỏi kiếp một thân ngọc ngà mặc cho thiên hạ giày vò, cuộc đời long đong chìm nổi. Hắn có dung mạo tuấn tú, tâm tính đàng hoàng, gánh vác trách nhiệm, là chỗ dựa cả đời của ta — như thế thì có gì sai?

Trách phu nhân sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!