Từ trên chiếc xe cá mòi bước xuống, A Bảo có cảm giác như mình là một tên tội phạm đang trên đường bị cảnh sát áp giải đến nhà giam, hơn nữa đám bảo tiêu còn dùng một tay ra sức túm lấy cánh tay của cậu xách đi, giống như sợ cậu sẽ chạy trốn mất. Cậu nhìn Đàm Mộc Ân, phát hiện tình trạng của đối phương cũng không khác gì mình là mấy, tâm tình trong phút chốc trở nên tốt đến lạ thường.
Trương Giai Giai được hai bảo tiêu một trước một sau hộ tống bước xuống xe cuối cùng.
Đãi ngộ dành cho Trương Giai Giai thật không giống như đãi ngộ dành cho đám "tội phạm" bọn họ, trong toàn bộ hành trình đám bảo tiêu đều dùng tay nâng đỡ che chắn phía ngoài, sợ đụng tới một chút sẽ làm cho cô bị thương. Nhất là khi ánh mắt của bọn họ tiếp xúc đến Trương Giai Giai thì tựa như một hồ xuân thuỷ đang chảy quanh người cô.
Đi vào phim trường liền nhìn thấy nhân viên công tác của đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị ánh sáng và đạo cụ.
Cảnh quay này được sửa lại là bởi vì cái chết đột ngột của Lâm Bích Vi, trong cảnh này, đạo diễn sắp đặt lời thoại của Trương Giai Giai cùng những người khác sẽ có nhắc tới cái chết của vai nữ chính số 2 do Lâm Bích Vi thủ vai, phần diễn không nhiều lắm, đối với một Trương Giai Giai nhiều năm trong nghề mà nói là dễ như trở bàn tay.
Cho nên đại đa số mọi người ở hiện trường đều thực nhẹ nhàng, ngoại trừ —
A Bảo cùng Đàm Mộc Ân.
Đàm Mộc Ân nói: "Cậu có thấy hình như có cái gì là lạ hay không?"
A Bảo nói: "Anh là đang nói đến chuyện anh đang không ngừng dựa vào tôi hay là đang giẫm lên chân tôi?"
Đàm Mộc Ân nói: "Tôi đang nói chuyện đứng đắn với cậu!"
"Chân của tôi có chỗ nào mà không đứng đắn?" A Bảo dùng sức đem chân của mình rút ra khỏi giày của hắn, tiếp tục gọi điện thoại.
"Gọi cho lão Cung hả?" Đàm Mộc Ân nhướng nhướng mi nói, "Không phải cậu nói di động bán mất rồi sao?"
A Bảo nói: " Tôi không thể mua cái khác được sao?"
Đàm Mộc Ân nói: "Từ ngày hôm qua đến bây giờ tôi với cậu vẫn ở cùng một nơi, khi nào thì mua?"
A Bảo trở mình xem thường, "Chẳng lẽ anh nhìn không ra tôi chỉ nói cho có lệ?"
"Đã nhìn ra." Đàm Mộc Ân nheo mắt lại, "Cho nên mới cảm thấy cậu rất đáng nghi."
A Bảo nói: "Anh có thời gian nhìn chằm chằm tôi không bằng nhìn chằm chằm người kia kìa." Cậu nâng tay lên, tuỳ tiện dùng một ngón tay để chỉ.
Đàm Mộc Ân nhìn theo hướng tay cậu chỉ, nơi đó có một đống người.
Trương Giai Giai đang ở trong cái đống người kia. Trên mặt cô lộ ra nụ cười rất tươi, còn thật sự lắng nghe mỗi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa. Nhìn thấy cảnh như vậy, bất giác hắn có chút ngây ngốc.
A Bảo nghi hoặc nhìn hắn một cái. Ngày hôm qua thái độ của Đàm Mộc Ân đối với Trương Giai Giai còn bình thường, tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ là họ đính ước gì đó với nhau rồi chăng?...... Cảm giác kia nhất định là tốt lắm. Cậu bỗng cảm thấy có chút hối hận vì ngày hôm qua tự nhiên vứt bỏ đi một cơ hội tốt như vậy.
Người vây quanh Trương Giai Giai càng ngày càng nhiều, lúc đầu đạo diễn còn gào to hai tiếng, sau đó cũng đi qua tham gia.
A Bảo cảm thấy không bình thường, vội vàng thu hồi di động, đang muốn gọi Đàm Mộc Ân, chợt nghe Tứ Hỉ đột nhiên quát to một tiếng, "Đại nhân mau tới đây đi."
Chờ A Bảo chạy đến thì mới phát hiện Trương Giai Giai...... lại biến mất.
Lần này cũng không thấy Đàm Mộc Ân.
Đạo diễn cùng đám người kia tản ra như không có việc gì, còn vỗ tay nói: "Chuẩn bị."
A Bảo bắt lấy cánh tay hắn, vội la lên: " Anh có nhìn thấy Trương Giai Giai đâu không?"
"Giai Giai? Không phải cô ấy....." Đạo diễn chỉ tay về hướng bên cạnh —— trống không. Hắn thu hồi ngón tay gãi gãi cổ, " Chắc là đi trang điểm lại rồi."
A Bảo đành phải kéo từng người lại để hỏi.
Thợ trang điểm, thư ký trường quay, trợ lý......
Không một ai biết Trương Giai Giai đã đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!