Chương 6: (Vô Đề)

Trương Giai Giai vừa mở cửa phòng ra, mùi hương hoa lan nồng đậm trong phòng tựa như không thể nào chịu nổi áp lực đè nén được nữa, tranh nhau túa ra, ngay cả Cao Cần cũng chịu không nổi nhíu mày. Cô nàng khoác một chiếc áo ngủ, thân thể nửa kín nửa hở, trong lúc vô ý để lộ vẻ quyến rũ mà bản thân thì lại không hề phát giác.

Phong Á Luân giới thiệu A Bảo.

Trương Giai Giai bất đắc dĩ nhìn hắn một cái. Cùng nghề đã nhiều năm, làm bạn tốt cũng đã nhiều năm, có rất nhiều chuyện không cần phải nói thành lời. "Vị tiểu thiên sư này là......." Cô nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ như con nít của A Bảo, thì sự dịu dàng trong mắt tràn đầy đến mức phát sáng.

Trong lòng A Bảo nóng lên, lập tức vứt bỏ bộ dạng lười biếng uể oải lúc nãy, dùng sức cầm hai tay của cô, thâm tình nói: "Yên tâm, năng suất làm việc của tôi rất cao."

Ánh mắt Cao Cần vòng vo chuyển tới chuyển lui thật lâu ở chỗ tay Trương Giai Giai đang bị cậu nắm không chịu buông ra: "Cậu đang bị mộng du à?"

A Bảo ngẩn ra, "Anh là người đầu tiên có hứng thú về vấn đề này của tôi đó."

Cao Cần nói: "Bởi vì chúng tôi không có ngủ."

Phong Á Luân liếc xéo hắn.

Cao Cần nhún vai thể hiện mình rất trong sáng.

A Bảo nhìn về phía Tam Nguyên Tứ Hỉ, "Các ngươi biết không?"

Trương Giai Giai hết sức kinh ngạc.

Tứ Hỉ đang ngây ngất đứng ở bên cạnh Trương Giai Giai, thấy cô nàng  nhìn qua đây, con mắt lập tức bắn ra điện cao áp hai ngàn vol, còn kích động ôm ngực nói: "Nữ thần, nữ thần...... Nga, em sắp không thở nổi nữa rồi?"

A Bảo kéo khóe miệng, "Không phải rất nhiều năm trước em đã hết thở rồi sao?"

Tam Nguyên càng cẩn thận, bình thản mở miệng: "Không phải mộng du."

A Bảo nói: "Không phải."

Cao Cần có thâm ý khác nói: "Hy vọng cậu sẽ không quên câu trả lời này."

A Bảo nói: "Chuyện anh hy vọng hơi bị nhiều."

Cao Cần nói: "Tôi thật cao hứng khi biết cuối cùng cậu cũng hiểu ra bản thân mình còn cách tiêu chuẩn rất xa."

A Bảo: "......"

Phong Á Luân lo lắng dặn dò Trương Giai Giai rất lâu mới cùng Cao Cần rời đi.

Lúc A Bảo được mời vào nhà tim không khỏi đập bịch bịch. Cùng đại mỹ nhân như vậy cô nam quả nữ ở chung một phòng...... rất là thử thách năng lực tự kiềm chế của người ta đó. Cậu bắt đầu hiểu được mộng du mà Cao Cần nói là ý gì..... Ngô, không biết phòng ngủ của Trương Giai Giai là phòng nào.

" Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy mặt cậu." Giọng nam quen thuộc truyền đến từ lầu hai.

A Bảo giật mình ngẩng đầu.

Đàm Mộc Ân tựa tiếu phi tiếu đứng ở đầu cầu thang lầu hai, thân thể dựa vào tường, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Trương Giai Giai nói: "Các anh quen biết nhau à?"

A Bảo lúc này mới chú ý hành lang với cầu thang trong phòng khách đã bị sắp xếp qua, chỗ nào cũng có dán bùa vàng treo chuông.

Đàm Mộc Ân mỉm cười nói: "Quen biết không bao lâu, cũng là đệ tử của tam tông lục phái."

"Là phái nào?" Trương Giai Giai cảm thấy hứng thú hỏi thăm. Từ sau khi bạn trai cô mời Đàm Mộc Ân đến bảo vệ cho cô, cô mới được mở mang thêm tầm mắt về phương diện đạo thuật, điều này đã mạnh mẽ phá vỡ nhận thức trước kia về thế giới này, cũng làm cho cô gặp phải rất nhiều chuyện kinh ngạc.

A Bảo thấp giọng nói: "Phái Ngự Quỷ."

" Phái Ngự Quỷ?" Trương Giai Giai ngạc nhiên. " Là giao tiếp với quỷ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!