Chương 46: (Vô Đề)

" Đây cũng là tiếng lòng mà." A Bảo trộm ngắm ngắm Ấn Huyền.

Ấn Huyền nâng cánh tay lên, làm ra vẻ như muốn bỏ tay cậu ra.

Ngón tay của A Bảo lập tức nắm lại thật chặt, nói: "Thế nhưng sư phụ với sư thúc còn đang ở trong đó mà, tuổi của hai vị lão nhân gia bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, trái tim nhất định không thể so sánh với khi còn trẻ, để cho bọn họ ít lo lắng hãi hùng một chút, chúng ta vẫn là nên vào trong đi."

Tam Nguyên nói: "Nhưng mà bên trong rất nguy hiểm."

A Bảo nói: "Có tổ sư gia ở đây rồi, ngài ấy sẽ chống đỡ được mà."

Trên lông mi của Tam Nguyên như là có hai ngọn núi lớn, đè nặng xuống hai mí mắt của hắn, A Bảo nhìn thiếu chút nữa là lấy ra hai cây tăm giúp hắn chống lên.

"Ngươi biết được những gì?" Ấn Huyền hỏi.

Tam Nguyên do dự nói: "Ta không biết có đúng là nơi đó hay không..... Nhưng mà, nơi đó rất nguy hiểm."

A Bảo nói: "Nơi đó làm sao vậy?"

Tam Nguyên nói: "Có một cái thôn, trong đó tràn ngập âm khí, oán khí cùng sát khí."

A Bảo nói: " Là thôn gì?"

"Không biết." Tam Nguyên cau mày, hiển nhiên không muốn nhớ lại những gì đã trải qua lúc đó.

"Không phải là ngươi ở nơi đó trở thành lệ quỷ chứ?" Lão quỷ hỏi.

Tam Nguyên chậm rãi gật gật đầu.

Ấn Huyền nói: "Mặc kệ có phải hay không, ta không thể không đi."

"Sư phụ cùng sư thúc vẫn còn đang bị vây ở bên trong." A Bảo dừng một chút nói, "Nếu ngươi thật sự không muốn đi, ta có thể giải trừ khế ước cho ngươi." Khế ước giữa Ngự Quỷ Sư và quỷ sử nếu được Ngự Quỷ Sư đồng ý là có thể lập tức giải trừ.

Tam Nguyên yên lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu nơi đó đúng thật là...... Các người nhất định phải nghe ta." Hắn mân môi, dưới góc nhìn của A Bảo xem ra lại là tràn đầy vẻ bi tráng.

Ấn Huyền nói: "Ta sẽ cân nhắc."

Tam Nguyên một lần nữa chui trở lại trong lòng ngực của A Bảo.

"A!" A Bảo chỉ vào cánh cửa vừa ngã xuống, trong lúc bọn họ nói chuyện, cánh cửa nọ lại chậm rãi dựng thẳng lên. Cậu đang muốn nói cho Ấn Huyền, thì đã bị người nào đó xách dây lưng lên, trong thời gian chớp mắt một cái đã bay vào trong cửa.

Đích thật là bay đó, bởi vì toàn bộ hành trình của cậu đều ở trên trục hoành nằm ngang so với mặt đất.

[ Ầm]

Cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng dây khoá kéo, qua một lát, ánh đèn pin bật sáng lên. Lão quỷ đưa đèn pin cầm tay cho A Bảo.

A Bảo đang điều chỉnh dây lưng quần cùng cái quần, hảo sau một lúc lâu mới nhận lấy, nhân tiện chiếu chiếu lão quỷ nửa trong suốt bên dưới ánh sáng đèn, "Đèn pin này có thể sử dụng trong bao lâu?"

Lão quỷ nói: "Tôi mang theo hai mươi cục pin."

"...... Tôi vẫn tưởng là trong bao đều là thức ăn nước uống của tôi chứ." A Bảo nói.

Lão quỷ trầm ngâm nói: "Tôi đã giảm số lượng."

A Bảo: "......" Trước khi người ta học mở miệng thì nên học ngậm miệng, quả thật có đạo lý mà.

Cầm đèn pin chiếu vào trong, mỗi một bước A Bảo đều đi thật là chậm. Trong sơn động rất ẩm ướt, có thể nghe được tiếng nước nhỏ xuống tích táp, mặt đất thì cứ gập gà gập ghềnh, A Bảo đành phải dùng một chân xác định cho ổn định mới nâng chân còn lại lên. Cậu vốn còn cho rằng tốc độ rùa bò của mình sẽ làm cho Ấn Huyền bực mình, thậm chí sẽ bị cho bay thêm một đoạn nữa, ngay cả độ chặt lỏng của dây lưng cậu cũng đã chỉnh sẵn sàng rồi, nhưng mà lần này Ấn Huyền lại rất kiên nhẫn đi theo sát ở phía sau cậu, một câu oán hận cũng không có — đương nhiên, cho dù nói cũng sẽ không phải chỉ là một câu oán hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!