Vị trí trên bản đồ biểu thị là ở một cái khe núi.
Xe chạy đến chân núi thì hết đường, A Bảo không thể không theo Ấn Huyền xuống xe cuốc bộ.
Lão quỷ cùng Tứ Hỉ biến thành trạng thái thật thể, lưng đeo hai cái túi hành lý còn cao hơn cả đầu, A Bảo cũng cõng trên lưng một cái, nhưng rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều. "Đây là cái gì?" Cậu đi chưa được bao lâu đã thở hồng hộc hỏi.
Lão quỷ nói: "Thức ăn nước uống."
A Bảo giật mình nói: "Tất cả đều là?"
"Tất cả đều là"
" Ở đây không phải chỉ có tôi với tổ sư gia là cần thức ăn nước uống sao?"
"Chỉ có cậu cần." Lão quỷ nhìn cậu.
A Bảo nhớ tới hắn có nói qua Ấn Huyền có thể một tháng không ăn không uống, trong lòng nhất thời sinh ra một hồi dự cảm bất hảo, "Các người dự định ở trong núi ngốc bao lâu?"
Lão quỷ nói: "Không biết, có lẽ là hai ba ngày, mà cũng có lẽ là hai ba tháng."
A Bảo la hoảng lên, "Như vậy một chút đồ đạc này ăn trong hai ba tháng sao?" Cậu sẽ ốm nhom cho coi, cậu lưu luyến nắm nắm đám thịt béo đến lỏng lẻo trên cánh tay.
Lão quỷ nói: "Vậy phải ăn tiết kiệm một chút."
A Bảo nói: "Tôi có thể ở chân núi chờ mà."
Ấn Huyền quay đầu lại."Ngươi nghĩ muốn đi theo Thượng Vũ làm cương thi sao?"
"Ách, nơi này hẻo lánh như vậy......" A Bảo thất kinh nhìn bốn phía, cành lá dày đặc chặn hơn phân nửa không trung, mảnh trời ngẫu nhiên lộ ra cũng là màu xám âm u, gió núi lạnh lẻo vô thanh vô tức thổi lất phất lại đây, không theo một quy luật nào. Cậu cảm giác được da gà trên người bắt đầu nhảy múa tập thể: "Tôi cần phải khuyên sư phụ cùng sư thúc chậu vàng rửa tay, làm một chuyến này quả thực là nằm ăn cả đời a."
Lão quỷ nói: "Tại sao?"
A Bảo nói: "Ý tôi là nếu như tôi lớn tuổi thêm một chút nữa, đi đứng sẽ bất tiện."
Tứ Hỉ nói: "Đại nhân, đó là bởi vì bình thường ngài chỉ ăn rồi nằm bất động đó chứ."
A Bảo nói: "Ta không hỏi ý kiến của em."
Tứ Hỉ nói: "Nga."
A Bảo dừng bước nhìn thấy Ấn Huyền đột nhiên cũng dừng bước chân quay đầu lại liền khẩn trương nói: "Có phải có cái gì xảy ra rồi hay không?"
Khóe miệng Ấn Huyền gợi lên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi han: "Lớn tuổi một chút thì nên chậu vàng rửa tay?"
......
Thiếu chút nữa đã quên nơi này có một lão...... tổ sư gia đã tu hành cả trăm năm a!
A Bảo lập tức đắp lên mặt nụ cười mười vạn phần thành thật nói, "Đây đương nhiên là trường hợp đặc biệt mà, tôi là nói giống như sư phụ của tôi vậy, lớn tuổi rồi, thể lực không còn tốt như trước nữa."
Ấn Huyền nói: "Sư phụ ngươi gặp nguy, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào?"
A Bảo nói: "Tục ngữ nói cát nhân tự có thiên tướng. Sư phụ được Phan chưởng môn sửa đổi tên, nghe nói có thể không bệnh không lo mà sống đến chín mươi chín tuổi. Tôi đối với kỹ thuật của chưởng môn phái cát tường rất là tin tưởng." Cậu nguyên bản còn tưởng mình vỗ mông ngựa phi thường điêu luyện, hẳn là lão quỷ cũng phải lên tiếng ủng hộ, ai ngờ lão quỷ thế nhưng thở dài.
" Phan Triết nếu cũng tới thôn Quỷ Sát rồi, đã nói lên mệnh cách của Tư Mã Thanh Khổ xuất hiện vấn đề."
A Bảo oa oa kêu lên: "Không thể nào?! Vậy chúng ta đây nhanh lên một chút đi."
Lão quỷ nói: "Tốc độ bây giờ của cậu cùng vừa rồi có cái gì khác nhau sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!