Hầu kết của Ấn Huyền giật giật, sau đó hắn lạnh nhạt mở miệng nói: "Phải không? Vậy thật có lỗi, đã khiến cho ngươi thất vọng rồi."
A Bảo thấy lúc miệng hắn đóng mở trên đầu lưỡi có dính máu loãng, nghĩ thầm rằng: không biết tổ sư gia liếm lên lá bùa một cái thì có hữu hiệu hay không nhỉ? Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lóe ở trong óc mà thôi, liền bị lý trí đè ép xuống dưới rồi.
Lão quỷ lo lắng nhìn hắn, "Chủ nhân mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Ấn Huyền từ trong lòng ngực lấy ra mấy khối mộc bài, "Từ từ, trước tiên để ta bố trí kết giới ở bốn phía đã."
Sắc mặt lão quỷ khẽ biến nói: "Chủ nhân là lo lắng hắn sẽ tìm tới cửa sao?"
Ấn Huyền nói: "Nếu hắn muốn giết ta, thì đã giết thật lâu trước kia rồi."
Lão quỷ nói: "Vậy chủ nhân đang lo lắng cái gì?"
Con mắt Ấn Huyền giật giật, yên lặng nhìn chằm chằm A Bảo, "Ta là lo lắng cho cậu ta."
Lão quỷ nói: " Có vẻ như đối với A Bảo thiếu gia hắn không nhất định phải muốn có, bằng không khi đó ra tay sẽ không chỉ có một mình Khổng Tụng. Vừa mới Khâu Cảnh Vân cũng đã ở đây."
Ấn Huyền dùng ánh mắt hỏi dò mà nhìn về phía A Bảo.
A Bảo nói: " Đây là một đoạn chuyện xưa vô cùng lâm li bi đát, nói ra thật là dài, không bằng chúng ta chờ thân thể của ngài hoàn hảo một chút, hoàn cảnh bốn phía an toàn một chút......"
Ấn Huyền đem mộc bài ném ra ngoài.
Mộc bài có tổng cộng tám khối, Ấn Huyền chia nhau để tại tám phương vị của cửa hàng. Hắn đứng ở chính giữa, cắn đứt ngón tay lấy máu vẽ lên không trung một đạo phù không giấy.
A Bảo nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Thế nhưng còn có thể như vậy được nữa sao?
Phù vẽ xong, máu liền hóa thành ngọn lửa chậm rãi cháy hết.
Mộc bài phốc một tiếng liền biến thành một lệ quỷ toàn thân mặc khôi giáp.
Cho dù khoảng cách cách xa tới ba bốn thước, lệ khí cùng sát khí mãnh liệt vẫn đánh thẳng vào mặt khiến cho A Bảo theo bản năng lui lại nửa bước, trốn ở phía sau lưng Ấn Huyền.
Ấn Huyền quát: "Lệnh ngươi thủ bát phương, yêu tà bất xâm."
"Nhạ."
Lệ quỷ bát phương đồng thời lên tiếng trả lời, sau đó lại ẩn thân thành mộc bài.
Ấn Huyền quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của A Bảo cực kỳ hâm mộ nhìn mình, "Muốn học sao?"
A Bảo rất có ý thức tự mình biết mình, "Với trình độ của tôi có lẽ phải học vài chục năm nữa mới có thể có được một phần ngàn công lực của tổ sư gia a."
Ấn Huyền nói: "Mười năm thôi."
"A?" Không thể nào, không phải lâu như thế chứ? A Bảo mở lớn miệng. Vừa rồi cậu chỉ là tùy tiện khiêm tốn, khiêm tốn thôi mà.
Ấn Huyền nói: "Nếu như mười năm mà cũng học không thành thì......"
Trong đầu A Bảo nhất thời hiện lên câu nói kia – thanh, lý, môn, hộ.
May mắn lần này Ấn Huyền cũng không nói gì, chẳng qua là dùng giọng nói sâu xa nói với cậu — ngươi là đồ ngốc.
Lão quỷ đỡ Ấn Huyền vào phòng.
A Bảo trộm đi theo phía sau bọn họ, chờ bọn hắn tiến vào gian phòng năm sao cấp tổng thống xong xuôi, đang muốn quay lại phòng mình nghỉ ngơi, chợt nghe Ấn Huyền nói: "A Bảo."
"Có ngay." A Bảo theo phản xạ dựng thân thể lên thẳng tắp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!