Chương 35: (Vô Đề)

Xe chạy một đường quay về thị trấn nhỏ, dừng lại trước cửa hàng cho thuê sách. Lão quỷ xuống xe mở cốp, lấy ra hai cái túi to đùng đựng đầy những vật dụng sinh hoạt hàng ngày.

A Bảo: "......" Kỳ thực tổ sư gia là trong lúc đi siêu thị nhân tiện ghé cứu cậu có phải không nhỉ?

Tam Nguyên cùng Tứ Hỉ từ trong lòng ngực cậu nhảy ra giúp lão quỷ xách những gói to. Đồng Hoa Thuận còn đang ngủ, mặc dù y là quỷ, nhưng khóc nhiều như vậy cũng rất hao nguyên khí.

A Bảo bước vào trong cửa hàng sách đi bộ một vòng, nghi hoặc hỏi: "Mao Hoài Đức đâu rồi?"

Lão quỷ đang đem những thứ trong túi to lấy ra từng cái từng cái nghe vậy hồi đáp: "Đã chết rồi."

A Bảo hoảng sợ, "Đã chết?"

Lão quỷ nói: "Chết do tai nạn ô

-tô."

A Bảo nói: "Điều này sao có thể chứ?" Cậu vẫn cho rằng Mao Hoài Đức là được Ấn Huyền giấu đi rồi, không nghĩ tới bọn họ lại tàn nhẫn như vậy...... Cậu nhớ tới câu "thanh lý môn hộ" mà Ấn Huyền nói ở trên xe, bỗng dưng rùng mình một cái.

Lão quỷ nhìn thấy con mắt quay tròn loạn chuyển của cậu là biết ngay trong óc cậu đang chuyển ý tưởng gì, lạnh nhạt nói: "Di hồn thuật làm rối loạn mệnh cách của hai anh em họ, Khổng Tụng vốn đoản mệnh, đáng lẽ chết vào bảy năm trước, Mao Hoài Đức sống đến chín mươi mốt tuổi mới bình yên chết tại nhà, nhưng hiện tại hai người họ lại chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."

Mặc dù biểu tình của lão thực bình thản, động tác lấy đồ đạc cũng thực trôi chảy, nhưng A Bảo vẫn cảm giác được ở sâu trong nội tâm của lão đang rất ảo não bi thương.

"Đây không phải là lỗi của ngài mà." A Bảo nói, "Nếu không có ngài, hai mươi mấy năm trước bọn họ đã biến thành cương thi rồi. Không phải ngài đã nói Khổng Tụng vốn nên chết ở bảy năm trước sao? Vậy hiện tại xem như hắn có lời rồi, đúng không?"

Lão quỷ nói: "Tôi có lỗi với Mao Hoài Đức. Hắn vốn nên được phú quý cả đời, đáng tiếc phú quý chỉ là phần dưới cùng của số mệnh."

A Bảo nhức đầu. Theo như lão quỷ nói, Mao Hoài Đức ban đầu vốn là Khổng Tụng, cũng chính là người sau này đi ra nước ngoài, nói như vậy, trong chuyện này, hắn là người phải chịu xui xẻo nhất. Mạng của hắn không phải là thiên sát cô tinh, chắc chắn vị Thượng Vũ thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia sẽ không nhìn chòng chọc vào hắn. Nhưng kết quả là, hắn chẳng những phải sống nghèo khổ nửa đời, còn đem mệnh chia xẻ cho người anh em đã đoạt đi cuộc sống phú quý của mình nữa.

"Hắn không phải đã xuất ngoại rồi sao?"

Lão quỷ gật đầu nói: "Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là đi đến bãi biển Hawaii nghỉ phép."

A Bảo nói: "Vậy hắn là chết như thế nào?"

Lão quỷ nói: "Cùng một người da đen tranh giành tình nhân, bị đánh chết."

"......" A Bảo nói, "Có thể là do hắn hưng phấn quá độ."

Ấn Huyền đột nhiên lao tới, "Thi thể của Mao Hoài Đức đâu?"

Lão quỷ nói: "Tôi đưa đi hoả táng rồi." Sắc mặt lão lập tức biến đổi.

A Bảo nhìn thấy bóng dáng Ấn Huyền nháy mắt tiêu thất, ngơ ngác hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt lão quỷ biến đổi đến mức rất khó xem.

Nếu không phải A Bảo đã thấy quỷ nhiều năm như vậy, nhất định sẽ bị dọa thành bệnh tim cho coi.

"Chẳng lẽ xác chết của Mao Hoài Đức vùng dậy rồi?" Cậu thật cẩn thận hỏi.

Lão quỷ nói: "Thượng Vũ muốn dùng thi thể để làm thi tương."

A Bảo đối với kiến thức liên quan đến cương thi cũng không hiểu biết cho lắm, vì thế hỏi: "Có thể chứ?"

Lão quỷ nói: "Cương thi bình thường chỉ cần dùng thi thể đầy đủ một chút là có thể làm. Nhưng thi tương khác biệt, trước khi chết nó phải hàm chứa một lượng oán khí cực đại, phối hợp với sát khí tự thân, hấp thu ánh trăng, chống cự lại âm khí của vạn quỷ xâm chiếm, mới có thể luyện chế thành công."

A Bảo nghe được mà kinh hồn táng đảm. Chẳng lẽ Khâu Cảnh Vân phải trải qua quá trình phức tạp đáng sợ như vậy mới biến thành hình dáng như hiện tại sao?

Lão quỷ nói: "Tôi nguyên bản cho rằng Mao Hoài Đức đã chết, Thượng Vũ cho dù lấy thi thể đi cũng không có ích, không nghĩ tới tôi đã đánh giá thấp hắn rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!