Ngày đầu tiên tới nơi này A Bảo đã đi qua lầu hai một lần.
Nóc nhà thấp bé giống nhau, nhưng phòng khách lại khá rộng rãi, hai mặt đều là cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy lá cây ở hai bên nhà gỗ đang rung ra rung rinh.
Mấy gã cương thi vẫn đứng canh giữ ở bốn phía của phòng khách.
"Không nghĩ tới cậu lại thích soi gương như vậy." A Bảo nhìn thấy một cái gương bất ngờ đặt ở trong phòng khách, liền nói.
Khâu Cảnh Vân nói: "Nó không phải là một cái gương bình thường đâu."
A Bảo đương nhiên biết đây không phải là một mặt gương bình thường, cậu nói như vậy chỉ là vì muốn đánh phủ đầu trước mà thôi.
Thế nhưng Khâu Cảnh Vân lại thực sự hợp tác. Hắn chỉ đi đến trước gương, lạnh nhạt nói: "Đây là tiền trần vãng sự kính."
A Bảo nói: "Nghe tên thì có vẻ rất rất là lợi hại đó nha. A, tôi nghe nói năm đó tam tông từng tìm được bốn kiện pháp bảo rất lợi hại, chẳng lẽ đây chính là một trong số bốn pháp bảo đó ư?"
Khâu Cảnh Vân nói: "Đương nhiên là không phải. Tiền trần vãng sự kính chỉ có thể chiếu ngược dòng về một kiếp trước đó của một người, căn bản không được tính là pháp khí gì lợi hại, càng không thể nào đánh đồng được với ngưng hồn tụ phách trường sinh đan."
A Bảo nói: "Cậu dẫn tôi tới nơi này để làm gì?"
Khâu Cảnh Vân nói: "Không có gì, có người muốn biết chuyện kiếp trước của anh."
A Bảo lén lút hướng ra sau xê dịch nửa bước: "Nhưng mà tôi không muốn biết."
Khâu Cảnh Vân nói: "Nếu tôi là anh thì......"
Hắn còn chưa nói xong đã bị A Bảo cực nhanh ngắt lời nói: "Cậu không phải là tôi."
Khâu Cảnh Vân chậm rãi nâng tay lên, lạnh lùng nhìn cậu nói: "Tôi không muốn phải động thủ."
A Bảo liếm liếm đôi môi khô khốc nói: "Bình tĩnh một chút."
Tinh quang trong mắt Khâu Cảnh Vân chợt lóe lên.
Tam Nguyên đột nhiên từ trong lòng ngực A Bảo phóng ra!
Tam Nguyên coi như đảm nhiệm vai diễn bảo tiêu trong số ba quỷ của A Bảo, hắn cùng với Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận khác nhau, hắn chính là lệ quỷ.
Tiếng gió thê lương nổi lên trong toàn bộ phòng khách.
Bang bang ầm ầm...... Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Cửa sổ thủy tinh của phòng khách bị gió mạnh đập vào, nổ tung ra.
Tiền trần vãng sự kính bị cắt vài vết nứt, nhưng lại nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
A Bảo thừa dịp gió nổi lên, cực nhanh chạy xuống phía dưới, có cương thi tiến lên chặn đường, hết thảy đều dùng định thân phù để giải quyết! May mắn cương thi ở lầu hai không nhiều lắm, hơn nữa động tác cũng không mau, làm cho cậu liên tục đắc thủ.
"Phá hồn!" Phía sau vang lên thanh âm lạnh như băng của Khâu Cảnh Vân.
Cước bộ A Bảo dừng lại, chửi nhỏ một tiếng, lại vội vàng quay trở lại, ở lúc chỉ mành treo chuông hết sức đem Tam Nguyên thu hồi vào trong lòng ngực!
"Từ từ!" Cậu nhìn chằm chằm quả cầu lửa cách trên trán năm sáu thước, kịch liệt thở phì phò, "Tôi chiếu, tôi chiếu là được chứ gì."
Khâu Cảnh Vân thu hồi quả cầu lửa, "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn động thủ với anh."
A Bảo ủ rũ nói: "Tôi vốn nghĩ đến tình cảm đồng môn của chúng ta mà."
Khâu Cảnh Vân nói: "Đối với tôi, anh đã từng có tình cảm đồng môn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!