A Bảo nói: "Cảnh ngộ của cô ấy tuy rằng cũng đáng để thông cảm, nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do để cô ấy hại người. Những nữ minh tinh kia cũng là vô tội mà, cuối cùng các cô ấy cũng không trở về được. Các cô ấy đã làm sai cái gì chứ?"
Khâu Cảnh Vân chậm rãi ngồi bệch dưới đất, thấp giọng nói: "Cô ấy ngậm oan mà chết, hóa thân thành lệ quỷ, oán khí rất nặng, luôn luôn có thiên sư muốn thu phục cô ấy, cho nên cô ấy mới không ngừng hút hồn phách để gia tăng sức mạnh. Thực ra cô ấy là vì muốn bảo hộ tình yêu của chúng tôi mà thôi."
A Bảo nói: "Người khác cũng có tình yêu nha."
Khâu Cảnh Vân một tay che mặt, cúi đầu, không rên một tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Bảo uống sữa, trong óc càng không ngừng nghĩ ngợi, "Chuyện của kiếp trước, cậu làm sao nhớ lại được?"
Khâu Cảnh Vân chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi không hề có ánh sáng, sâu thẳm như bóng đêm, "Anh cũng muốn biết chuyện kiếp trước sao?"
A Bảo không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Không muốn."
Khâu Cảnh Vân yên lặng nhìn cậu sau một lúc lâu, mới nhấc lên khóe môi nói: "Anh rất sáng suốt. Một người tò mò, biết nhiều chuyện cũng không phải là chuyện tốt."
A Bảo nói: "Ở phương diện chỉ số thông minh, tôi vẫn rất có tự tin."
Khâu Cảnh Vân đứng lên, "Hy vọng sư phụ của anh cũng có tự tin như vậy."
A Bảo nói: "Làm cương thi là do cậu chính mình lựa chọn hay là......"
"Có gì khác nhau sao?"
"Có." A Bảo dùng sức gật đầu nói, "Tôi muốn tham khảo kinh nghiệm một chút, để xem xem đến lúc đó mình còn có lựa chọn khác hay không thôi mà."
" Anh sẽ không muốn biết đáp án đâu."
"...... Cám ơn đã cho biết."
Sau khi Khâu Cảnh Vân đi ra ngoài, A Bảo đem ba quỷ trong lòng ngực xách ra.
Đồng Hoa Thuận cuộn thành một đoàn, ngủ ở trên lòng bàn tay cậu, dường như tất cả tinh lực đều bị trận khóc trước đó tiêu hao hết rồi.
"Không nghĩ tới khóc cũng phí thể lực như vậy." A Bảo đem y thả lại vào trong lòng ngực.
Tứ Hỉ mờ mịt nói: "Đại nhân xách chúng em ra đây làm cái gì?"
" Đương nhiên là để thương lượng phương pháp chạy trốn rồi." A Bảo nói, "Ta cũng không muốn biến thành cương thi đâu. Lão nhân nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ta, đem ta trục xuất khỏi gia môn!"
Tứ Hỉ nói: "Nghe nói sau khi biến thành cương thi thì chi tiêu không lớn."
A Bảo nói: "......"
Tam Nguyên nói: "Sư phụ của ngài sẽ nghĩ biện pháp mà."
A Bảo nói: "Ta cảm thấy tự lực cánh sinh thì tốt hơn."
Tam Nguyên trầm mặc.
A Bảo nhìn sắc mặt hắn, chỉ biết hy vọng không lớn, thở dài một tiếng, nằm dài ra sàn.
Tứ Hỉ nói: "Đại nhân làm gì vậy?"
A Bảo nói: "Hiện tại chẳng lẽ ta không giống đang ngủ sao?"
Tứ Hỉ nói: "Người ngủ được sao?"
" Ngủ không được cũng phải ngủ. Khi không tỉnh táo mà có cơ hội chạy trốn thì thể lực đã chống đỡ hết nổi rồi." A Bảo than thở, thật sự nhắm hai mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!