Chương 30: (Vô Đề)

Là hắn ta thật sao?

A Bảo giật mình đứng lên chạy ra ngoài.

"Ai, vị khách này! Đồ ăn của cậu còn chưa đem lên nữa mà!" Ông chủ lo lắng vội đuổi theo ra.

A Bảo thuận tay lấy mấy trăm đồng ra đặt lên bàn nói, "Tôi sẽ quay lại ngay." Cậu chạy đi rất gấp, làm cho Tam Nguyên, Tứ Hỉ Đồng, Hoa Thuận cũng sửng sốt mất một lúc mới nhớ phải đuổi theo.

"Đại nhân, ngài đang tìm cái gì vậy?" Đồng Hoa Thuận nhảy lên vai cậu, giúp cậu cùng nhau nhìn xung quanh.

" Vừa rồi hình như ta nhìn thấy......". A Bảo nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo qua lại trước mặt, bụng lại đánh lô tô một thôi một hồi. Cậu lắc lắc đầu, đem bóng dáng kia vứt ra khỏi đầu, nhún vai nói, "Chắc là ảo giác rồi. Ăn cơm quan trọng hơn!"

Vừa nghe đến ăn cơm, ba quỷ sử bao gồm cả Tam Nguyên liền vèo một tiếng xông trở về cửa hàng bán thức ăn.

A Bảo đi ở cuối cùng, lúc bước chân vào ngưỡng cửa vẫn còn ngoái đầu lại nhìn nhìn.

Người kia......

Hình như không nên xuất hiện ở chỗ này thì phải?

Cơm no rượu say xong thì phải quay về cửa hàng sách, vậy mà lại nhìn thấy có mấy học sinh trung học đang vào cửa hàng thuê sách, lão quỷ đang hóa thân thành thực thể, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn láng cón ngồi ở đằng sau quầy, nhưng mà lại không khiến cho người ta có cảm giác gì không thích hợp.

"Ở đây thực sự mở cửa kinh doanh sao?" A Bảo kinh ngạc đi đến bên cạnh lão, nhỏ giọng hỏi. Cậu còn tưởng là nơi này chỉ là để làm kiểu thôi chứ.

Lão quỷ nói: "Chủ nhân đã trở lại rồi."

Nụ cười của A Bảo lập tức cứng ngắc, "Tổ sư gia có hỏi gì đến tôi hay không?"

Lão quỷ nói: "Chuyện mà chủ nhân muốn biết thì không cần phải hỏi."

A Bảo thè lưỡi, xoay người chui vào trong phòng khách.

Mao Hoài Đức ngồi ở trên ghế, vẫn là tư thế nguyên si như khi cậu bước chân ra khỏi nhà.

Ấn Huyền vừa thay một bộ trường bào, tay áo rộng có thêu chỉ bạc từ trong phòng đi ra.

A Bảo lúc này mới chú ý tới phòng của hắn ở ngay tại đối diện với phòng của mình. Nói cách khác, gian phòng tổng thống xa hoa kia chính là phòng của Ấn Huyền sao? Miệng cậu không khống chế được run rẩy vài cái. Vậy trước đó Ấn Huyền dùng gian phòng này để cám dỗ cậu làm việc có tính là lừa đảo không đây?

Ấn Huyền nói: "Đi ngủ chút đi."

A Bảo sửng sốt. Kỳ thật, đêm hôm qua lăn qua lộn lại đến rạng sáng, cậu đã chịu hết nổi liền gục lên bàn ngủ thiêm thiếp hết bốn năm tiếng đồng hồ, lúc thức dậy cả người cứ cứng đơ đơ, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, hiện tại mà bảo cậu đi ngủ nữa chỉ sợ ngủ không được.

Ấn Huyền nói: "Buổi tối sẽ có khách đến đấy."

" Lại tới nữa sao?" A Bảo kêu lên.

Ấn Huyền nói: "Cậu đi tiếp khách."

A Bảo lấy mắt ngắm, vị "tiền khách nhân" – Mao Hoài Đức còn chưa có cất bước ra đi, cẩn thận hỏi han: "Là vụ làm ăn gì vậy?"

" Chờ đến khi cậu tỉnh ngủ sẽ nói cho cậu biết."

......

Nói vậy không phải có nghĩa: đây là phi vụ này rất khó giải quyết sao, nếu nói trước cho cậu sẽ làm cho cậu mất ngủ chăng?

A Bảo nằm ở trên giường, tâm phiền ý loạn cào cào tóc.

Cậu vốn còn cho rằng mình ôm đầy một bụng tâm sự nhất định sẽ không ngủ được, ai ngờ được lúc cậu tỉnh lại thì phát hiện ngón tay mình vẫn còn cắm ở trong tóc, té ra bản thân vừa bảo trì tư thế này ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!