Thế nhưng hiệu suất của một buổi tối chỉ học thuộc được có nửa phần phù ngưng hồn tất nhiên không đạt tới được tiêu chuẩn của Ấn Huyền, thế cho nên khi Ấn Huyền nghe lão quỷ báo cáo thành tích, A Bảo cảm thấy được không khí bốn phía đang đông lại thành đá, cả người tựa như đang bị nhốt trong một quả cầu thuỷ tinh trong suốt, thở mạnh cũng không dám thở nữa.
"Trừ bỏ chuyện ngủ ra, còn có chuyện gì quan trọng với cậu nữa hả?" Ấn Huyền ngồi ở bên cạnh bàn, dùng chiếc thìa bạc thong thả ung dung uống cháo.
Ánh mắt A Bảo nhìn chằm chằm vào bàn chân mình, trong lòng mặc niệm: Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn,......
"Hử?"
A Bảo chém đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên là tổ sư gia rồi!" Đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn......
Ấn Huyền buông thìa xuống, "Đồ ăn không quan trọng à?"
A Bảo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, hai mắt rưng rưng chực khóc.
"Đàn ông con trai khóc mà sướt mướt thì còn ra thể thống gì chứ?" Ấn Huyền đứng lên nói, "Cậu đi theo ta đến đây."
A Bảo lưu luyến nhìn chén cháo trên bàn, chậm rì rì đi theo sau Ấn Huyền.
Ấn Huyền dẫn cậu đến bãi sân trống trước cửa hàng cho thuê sách, phất phất tay áo.
A Bảo liền nhìn thấy sắc trời thay đổi, cảnh vật xung quanh lao đi nhanh vun vút như người ta đang lật một trang giấy, "Tổ sư gia?" Cậu kinh hoảng nhìn về phía hắn, nhưng lại phát hiện hắn đã biến mất tự khi nào rồi, chỗ mà hắn đã đứng chỉ để lại một cái hoàng phù đang bay phập phềnh ở giữa không trung.
"Vẽ được ngưng hồn phù là có thể rời khỏi đó." Thanh âm của Ấn Huyền truyền tới từ sau lưng cậu.
A Bảo đột nhiên xoay người lại, nhưng chỉ thấy cửa hàng sách đang chậm rãi đổ ụp xuống người mình
Đây là giả, giả, giả.....
A Bảo cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng áp lực trên đỉnh đầu càng ngày càng dày đặc lại trở thành bóng ma trong lòng cậu. Cậu vội vội vàng vàng lấy bút ra, ở trên hoàng phù do dự một lát, cắn răng một cái, đặt bút!
Lúc một người tập trung đến mức tận cùng, cảnh vật chung quanh sẽ trở nên mờ nhạt.
Trong nháy mắt này.
Trong óc A Bảo trống rỗng, trong mắt chỉ còn có cái hoàng phù bị phóng đại lên gấp năm sáu lần. Tay cầm bút vững vàng trước nay chưa từng có, gần như cảm thấy được bút đã cùng ngón tay hoà với nhau thành một thể, ngòi bút cứ thế mà lướt đi, cũng không phải bởi vì hình ảnh hiện lên trong óc mà là bởi vì theo quán tính.
Thật giống như cậu đã vẽ cái ngưng hồn phù này cả trăm ngàn lần rồi vậy, giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, không chút do dự.
Mãi đến khi vẽ xong một dòng cuối cùng, cảnh vật bốn phía gần như dừng lại sát bên người cậu.
A Bảo phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nhìn cái thứ áp trên đỉnh đầu, nhìn thấy không rõ lắm là nóc nhà hay là cánh cửa cứng như thép của cửa hàng, bèn lấy tay đẩy đẩy thử. Hình ảnh giống như một bảng vẽ bắt đầu nứt ra răng rắc, sau đó vỡ thành bột phấn, bị gió thổi trúng tán đi không còn một mảnh.
" Chúc mừng A Bảo thiếu gia đã học được ngưng hồn phù. "Lão quỷ đứng ở trước cửa, không sợ hãi, không vui mừng mở miệng nói.
A Bảo cúi đầu nhìn cái tay đang cầm bút của mình, lại nhìn ngưng hồn phù từ trên không trung bay xuống, không dám tin hỏi, "Tôi học xong rồi sao?"
Lão quỷ nói: "Chủ nhân còn sắp xếp những bài tập khác nữa, thỉnh A Bảo thiếu gia nắm chắc thời gian để học tập."
A Bảo nói: "Hôm nay tôi muốn đi tìm Mao Hoài Đức." Di chứng của việc tập trung tinh thần cao độ là cảm giác đói khát càng trở nên nhạy cảm.
Lão quỷ nói: "Chủ nhân nói giữa trưa Mao Hoài Đức sẽ đến."
"Giữa trưa?" A Bảo đói đến mức hoa mắt choáng váng đầu, gần như muốn té xỉu. Chẳng lẽ cậu phải chịu đựng đến giữa trưa mới có thể đi ra ngoài mua chút gì đó để ăn sao?
Lão quỷ xoay người vào nhà, không bao lâu bưng ra một chén cháo, "Thỉnh A Bảo thiếu gia uống xong cháo này rồi tiếp tục học tập."
"......"
Đối với A Bảo mà nói, cháo lót dạ so với nước sôi tốt hơn nhiều lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!